Editor: Ngoc Luyen
Từ trong hẻm nhỏ ra ngoài, hai người tìm đường về nhà. Vòng tới vòng lui, đi hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng thấy được đường phố quen thuộc kia.
"Chẳng lẽ chúng ta cứ đi về như vậy?" Diệp Tuyết sờ bụng một cái, còn chưa ăn được gì đấy. Ngẩng đầu nhìn sang vị đang đi bên cạnh kia, không còn hơi sức, hình như mệt đến lả: "Lạc Băng, làm sao ngươi vậy..., không phải là đói đến choáng váng rồi chứ?"
"Không có việc gì...... Đại khái muốn nghỉ ngơi một chút." Hắn siết chặt lòng bàn tay, len lén lau nước bên trong lên y phục. Thân thể đáng chết này, không thể chống đỡ nổi hai ngày sao?
"Mệt mỏi? Không phải bởi vì ban ngày làm quá nhiều mứt quả nên mệt chứ?" Trong miệng hỏi như thế, nhưng trong lòng lại cảm thấy không đáng tin. Hắn là Ma Quân, Pháp Lực Vô Biên, làm sao có thể chỉ vì chút chuyện nhỏ này đã không chịu đựng được??
"Vậy trước tiên chúng ta đi kiếm chút đồ ăn đi, ăn xong thì nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta không làm nhiều như vậy nữa có được không?" Diệp Tuyết kéo tay của hắn, cầm tay hắn đi về phía trước. Dù tiền nhiều hơn nữa, đối với hai người mà nói cũng không có ý nghĩa gì, chỉ vì muốn hưởng thụ cái loại cuộc sống yên bình của người đời mà thôi. Nếu chỉ vì một phần hạnh phúc không đáng kể này mà khiến cho người ta quá mức mệt nhọc, thì đây là mất nhiều hơn được: "Trước mặt có tửu lâu, chúng ta vào nơi đó ăn đi."
"Được." Thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-khuynh-the-doc-sung-nang/1635894/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.