Trên đại điện, Lạc Băng ngồi trên ghế Cửu Long, Cửu Chỉ cung kính đứng bên phải, im lặng giúp hắn xử lý vết thương trên cánh tay phải.
"Nói một chút đi." Hắn nặng nề nói ra, tâm trạng không tốt, giọng nói nghe có vẻ không ổn, đặc biệt không có sức.
"Ma Quân......" Cửu Chỉ khá là buồn rầu. Đây là tình huống xấu nhất mà hắn dự đoán được, nhưng lại càng không đoán được rằng sự thật còn tàn khốc hơn. Nếu như sớm biết sẽ có kết cục này, hắn tình nguyện vi phạm y đức của mình, một lần làm lang băm, lén lút xóa đi đứa bé kia: "Nếu không...... Không cần lo đứa bé kia, dù sao cũng không phải là hài tử của Ma Quân, để Cửu Chỉ làm, đến lúc đó nói cho Tuyết Nhi cô nương biết, cũng không giữ được đứa bé. Thể chất của Tuyết Nhi cô nương vốn rất yếu, không giữ được đứa bé cũng là chuyện bình thường, hơn nữa cho dù đến lúc đó nàng muốn trách tội, cũng là trách tội trên người Cửu Chỉ, sẽ không liên quan đến Ma Quân."
Hay tay Lạc Băng nắm chặt, không để ý vết thương còn chưa được băng bó kỹ, đứng dậy từ băng trên ghế, đưa lưng về phía ma y, đứng chắp tay: "Ta muốn mẹ tròn con vuông."
"Ma Quân......"
"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, làm như thế nào là được." Mình không muốn nhìn thấy nàng khổ sở, không muốn nhìn thấy nàng đau lòng, càng không muốn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của nàng. Chỉ cần nàng sống tốt, tất cả đều tốt!
"Ngài......" Cửu Chỉ nặng nề thở dài: "Hiện tại chỉ có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-khuynh-the-doc-sung-nang/1635887/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.