Chương trước
Chương sau
Nếu như ban đầu Diệp Tuyết có thể biết địa vị của mình trong lòng hai người đàn ông này còn quan trọng hơn sinh mạng của hai người, tin tưởng nàng sẽ không làm như vậy thôi.
Nhưng mà nàng cũng không ngờ tới, cho dù nàng chết, hai sư tỷ vẫn không chịu buông tha nàng, lại có thể đuổi đến đường hầm luân hồi, muốn hủy đi nguyên thần của nàng.
Thật may là Bích Lạc xuất hiện kịp thời, mới không để cho đối phương ra tay độc ác, nhưng nguyên thần của Diệp Tuyết đã bị tổn hại cực lớn, hấp hối trong đường hầm luân hồi.
Vì cứu nguyên thần của nàng, Bích Lạc quyết định thật nhanh, trả giá bằng việc hy sinh tất cả tu vi của chính mình, nhưng cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn cho nguyên thần của nàng. Cho nên Diệp Tuyết mới có thể đợi luân hồi sau ba vạn năm, mà Bích Lạc trông coi ở bên cạnh nàng, ở bên cạnh nàng suốt ba vạn năm trong đường hầm luân hồi.
Bị giam cầm ba vạn năm, lại nán lại ba vạn năm trong đường hầm luân hồi, sáu vạn năm cô độc và tịch mịch, chỉ có một mình Bích Lạc hiểu. Nhưng, tất cả đều do Cửu Dao và Ngu Cát ban tặng. Thù hận như thế, nếu chỉ bị giết như vậy, còn tiện nghi cho họ!
Phương Thiên Kích trong tay sáng rực lên, Bích Lạc bay lên trời, từ trên trời đánh xuống, từ trên không chém Cửu Dao thành hai nửa.
Thi thể bạo phá trên không, máu thịt rải rác.
"Đây là cái mạng thứ mấy rồi hả?"
"Hồi Mã tiểu thư, đây đã là cái mạng thứ tư, giết nàng năm lần nữa là việc lớn sẽ thành." Điện Mẫu chạy tới nhiệt tình hồi báo.
"Năm lần!" Bích Lạc nhìn những mảnh thịt vụn đang dần dần biến mất trên đất, híp mắt một cái: "Sinh vật nhiều đuôi thật là khó đối phó!" Bất kể lần này chém nàng ta thành bao nhiêu mảnh, một tuần sau nàng ta có thể hồi sinh với một tính mạng khác, hơn nữa không chỉ sống lại một lần, nếu muốn giết nàng ta thì càng khó. So với lần trước, lần này tốc độ Cửu Vĩ Hồ đã tăng lên không ít.
"Không sao, chỉ cần có Mã tiểu thư ở đây, mặc kệ hồ ly này trở nên lợi hại bao nhiêu, cũng không sợ."
"Đúng vây đúng vậy, Mã tiểu thư, thần lực của ngươi đã hoàn toàn khôi phục phải không?"
Lôi Công Điện Mẫu ở bên cạnh ân cần vuốt mông ngựa.
"Ít nói nhảm, thu đội về nhà." Bích Lạc không để ý tới bọn họ, bay lên trời, dẫn đầu rời đi.
Hoàn toàn khôi phục sao? Chắc là không đâu.
Người đời biết nàng là Chiến thần Bích Lạc pháp lực cao cường, vốn không biết, chỉ có dưới sự giúp đỡ của phượng hoàng lửa Băng Phượng, nàng mới có thể phát huy pháp lực ở mức cực đại.
"Ơ kìa, chờ chúng ta một chút nha......"
"Mã tiểu thư......"
***
Lại qua ba ngày.
Ba ngày này, vô cùng nhàm chán, bởi vì chuyện gì cũng không xảy ra.
Vốn không biết, đây gọi là bình yên trước cơn bão.
Ngày thứ tư, mặt trời vừa lên, bên ngoài cung điện bỗng nhiên bay tới rất nhiều rất nhiều loài chim, khẽ kêu đau, tiếng kêu thê lương. Thậm chí ngay cả chim sơn ca luôn nổi tiếng về tiếng hót trong trẻo dễ nghe, giờ phút này cũng kêu như chim quyên khóc tâm huyết thê lương.
"Nương nương, người muốn làm gì? Nương nương, người đi đâu vậy? Vết thương của người vẫn chưa khỏi hoàn toàn, chậm một chút."
Bách Hoa Các, nhóm yêu quái Tiểu Hoa hầu hạ ở bên cạnh Hoa Cơ lo lắng đi theo sau lưng Hoa Cơ, nhìn nàng lảo đảo đi ra bên ngoài, nóng vội và có chút luống cuống tay chân.
Nhưng vào giờ phút này, dừng lại để nghe lời khuyên của nhóm yêu quái Tiểu Hoa, sao Hoa Cơ có thể nghe lọt. Bên ngoài tiếng chim hót bi thảm thê lương thế kia, nhất định là đã xảy ra chuyện, là ca ca sao? Là ca ca, ca ca xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Lấy tay đẩy cửa phòng ra, trên cây, có rất nhiều các loại, các loài chim đậu lại. Cũng không dừng lại lâu, nhìn qua bọn chúng vô cùng nôn nóng, hơi dừng lại một chút sau đó lại rối loạn bay lên không trung.
"Các ngươi ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hoa Cơ la to về phía chim tước.
Nhưng tất cả là tiếng kêu và âm thanh của chúng, ríu rít, chính là không ai nói cho nàng biết mục đích bọn chúng tụ tập ở nơi này là gì.
"Nơi này thế nào?" Tích Phong cũng cảm thấy có chuyện kỳ lạ, thấy Bách Hoa Các bên này tập trung dày đặc chim tước, cho nên chạy tới tìm hiểu nguyên nhân.
"Thiếp cũng không biết." Hoa Cơ nhìn người bên cạnh một cái, cảm giác trong lòng rất phức tạp. Kể từ khi ca ca rời đi, mỗi ngày chàng sẽ đi quanh nơi này của mình một vòng, thậm chí còn mở miệng quan tâm thương thế của mình một chút. Đã nhiều năm như vậy, mình đã thói quen lạnh lùng, thói quen cùng chàng như là người lạ, cho nên khi hai người ở một chỗ, thậm chí mình cũng không biết nói chuyện với chàng như thế nào.
Tích Phong cau mày, duỗi tay ra, từ trên trời xuống bắt lấy chim tước nhỏ vẫn không biết tên, kim quang chợt lóe trên ngón tay, chạm một cái ở trên đầu chim tước, như kỳ tích chim tước có thể mở miệng nói chuyện: "Xin Đại Vương khai ân, cứu lấy Ưng Vương của chúng ta, xin Đại Vương khai ân, cứu lấy Ưng Vương của chúng ta......"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, từ từ kể lại cho ta."
"Vâng" chim tước chớp mắt nhỏ trong veo như nước, âm thanh trầm thấp: "Ưng Vương đại chiến với Tử Long ở Bắc Hải, không ngờ được pháp lực của Tử Long quá mức cao cường, Ưng Vương căn bản không phải là đối thủ của Tử Long. Hiện tại nguyên thần bị tổn thương nặng nề, Đại Vương nếu không ra tay cứu giúp, chỉ sợ Ưng Vương của chúng ta sẽ tan thành mây khói."
"Ngươi nói cái gì!" Lời nói của chim tước nhỏ đối với Hoa Cơ mà nói, không khác nào sấm sét giữa trời quang.
Tử Long Bắc Hải! Nguyên thần tổn thương nặng nề! Tan thành mây khói!
Những chữ này đáng sợ cỡ nào, nàng vẫn ở đây lo lắng, lại không nghĩ rằng, nhanh như vậy những lo lắng này đã thành sự thật. Tàn khốc đặt trước mặt mình!
"Ta không tin, nhất định là ngươi đang nói láo, nhất định là như vậy."
"Hoa Cơ nương nương, Ưng Vương ** có thể rất nhanh sẽ tới nơi này." Chim tước nhỏ biết nói như vậy là rất tàn nhẫn. Hoa Cơ này, có quan hệ cùng với loài chim, người nào không biết nàng và Ưng Vương quan hệ vô cùng tốt. Hai người tuy là huynh muội kết nghĩa, so với huynh muội ruột thịt quả thật còn tốt hơn. Không có chỗ nào là không tốt.
Nghe nói lần này, Ưng Vương vì đi tìm kiếm Long Châu ở Đông Hải để có thể chữa khỏi vết thương trên mặt cho Hoa Cơ nương nương, ai cũng không ngờ được, lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Ngay lúc này, người đau lòng nhất cho Ưng Vương phải là nương nương nàng.
"Không, ta không tin......" Hoa Cơ quật cường bảo vệ mong chờ cuối cùng của mình. Không tận mắt nhìn thấy, dù thế nào nàng cũng sẽ không tin tưởng ca ca đã chết thật rồi: "Các ngươi ở đây đều nói dối, nói dối, cút ngay cho ta, tránh xa ta một chút......"
"Được rồi Hoa Cơ, nàng đừng kích động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rất nhanh là có thể biết, nàng phải bình tĩnh một chút." Tích Phong thả lại chim tước nhỏ trên không trung, kéo nàng lại, mặt đối mặt với mình: "Ta hi vọng nàng kiên cường, mặc kệ chuyện gì xảy ra, đều có thể chịu đựng."
"Ca ca tuyệt đối sẽ không cái chết, tuyệt đối sẽ không......"
Bầu trời bắt đầu tối xuống, trên mặt đất bị che tối đen. Không phải trời muốn mưa, mà là vô số chim tước chi chít bay trên không trung, từ xa mà đến gần. Đang bay đến từ trên không, Tích Phong mới nhìn đến bọn chúng, hóa ra trên lưng của bọn chim tước này, có một người......
Bầy chim dần dần hạ xuống, đặt thi thể Ưng Vương Lôi Ngao trên bãi cỏ tươi của bụi hoa ở Bách Hoa Các này.
"Ca ca......" Hoa Cơ từng bước đi về phía người trên bụi hoa, mỗi bước đi, đều tốn toàn bộ hơi sức trên người. Chờ sau khi đến bên cạnh, nàng đã không kiên trì nổi, đầu gối khẽ cong, quỳ xuống bên cạnh hắn. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt đối phương, trước kia hắn đẹp trai như ánh mặt trời, giờ phút này đầy vết thương nông sâu. Áo giáp trên người tả tơi, trăm ngàn vết thương.
"Ca ca, huynh thật sự quá nhẫn tâm." Bị thương như vậy mà trở về, nàng nghĩ lừa mình dối người một chút cũng không thể được.
"Còn nhớ lời muội đã nói hay không, nếu huynh dám vì muội đi mạo hiểm, muội sẽ chết cho huynh xem. Nhưng mà hiện tại muội vẫn sống tốt, huynh đã như ngôi sao rơi xuống. Huynh đây là ý tứ gì? Có phải muốn muội chết hay không?"
"Rõ ràng huynh nói, dung mạo ra sao cũng không đáng kể, mặc kệ muội biến thành hình dáng gì, ở trong lòng của huynh muội vẫn là xinh đẹp nhất. Thì ra tất cả mọi thứ, là do huynh lừa dối muội phải không? Bằng không, huynh cần gì phải tìm Long Châu để bị thương đến mức này, ngay cả tánh mạng của mình cũng không màng tới!"
"Muội biết rõ, nhất định là huynh nghe lời Ngu Cát nói, biết dung mạo còn quan trọng hơn sinh mạng của nữ nhân, nhưng huynh có biết, huynh ở trong sinh mệnh của muội, còn quan trọng hơn dung mạo."
"Ca ca, ca ca ngốc, huynh nằm xuống như vậy, là giải thoát rồi, nhưng huynh có nghĩ tới hay không, huynh chết, người sống chúng ta nên làm cái gì!"
"Hoa Cơ, chớ thương tâm." Tích Phong ôm vai của nàng, đỡ nàng từ trên mặt đất lên: "Đã sống nhiều năm như vậy, loại chuyện sống chết như vậy, nàng cần phải sớm thông suốt. Chỉ cần nguyên thần không có việc gì, chỉ là một lần luân hồi mà thôi." Nói xong, giao nàng cho nhóm yêu quái Tiểu Hoa vẫn chờ đợi bên cạnh, đau lòng sửa lại mái tóc dài của nàng một chút, "Trước tiên ta mang Lôi Ngao về, giúp hắn chữa trị lại nguyên thần rồi hãy nói."
"......" Hoa Cơ đã bị vây trong trạng thái nửa phong bế, người khác nói gì, nàng không nghe lọt câu nào.
Ca ca chết rồi, mình sống...... Còn có ý nghĩa gì!
......
Một ngày một đêm, Hoa Cơ không biết thời gian trôi qua thế nào, cho đến khi chỗ trống trong lòng bỗng nhiên mở ra, nàng mới hồ đồ tỉnh táo lại từ trong hỗ loạn.
"Nương nương, người muốn đi đâu? Nương nương, người......" Hai yêu quái Tiểu Hoa canh giữ ở bên giường của nàng thấy nàng vội vã nhảy xuống giường, vừa định theo sau, đã bị nàng dùng pháp lực định trụ âm thanh lại, một chút âm thanh cũng không phát ra được.
"Thật xin lỗi, các ngươi phải chịu ủy khuất một chút, trên người các ngươi có định thân chú và chú câm, khi đến giờ sẽ tự giải. Chúng ta...... Kiếp sau gặp lại." Hoa Cơ nói xong, không còn gì lưu luyến, hóa thành một điểm hồng nhạt, bay ra ngoài từ cửa sổ. Nơi đi qua, trải đầy những đóa hoa tươi đẹp mỹ lệ, năm cánh hoa, hơi giống hoa đào......
......
Một căn phòng tối, lộ ra chiếc xe trượt tuyết.
Cơ thể Lôi Ngao được đặt trên xe trượt tuyết, quanh người thắp bốn bốn mười sáu ngọn đèn hoa đăng. Ngọn lửa trên đèn tương đối vững vàng, chứng minh rằng nguyên thần của hắn bị thương nặng đã cơ bản khôi phục, hiện tại, chỉ cần đưa hắn vào đường hầm luân hồi là được.
Lúc này, đúng ra là phải có người trông coi ở bên cạnh, để tránh tình trạng bất ngờ. Nhưng không biết vì sao, lúc Hoa Cơ đi vào, ngay cả một con quỷ cũng không thấy. Cũng quá lớn mật rồi, ngộ nhỡ đèn hoa sen bất ngờ tắt, nguyên thần vừa mới khôi phục sẽ rơi vào vực sâu vạn kiếp không thể trở lại. Nhẹ thì sau này đầu thai chuyển thế, cũng si ngốc, nặng thì, hồn bay phách tán, tan thành mây khói......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.