"Nương nương, đứng vững chứ?" Lôi Ngao nắm tay Diệp Tuyết, cung kính hỏi.  
Thật ra thì trong lòng của hắn cũng rất phiền muộn. 
Ban đầu, thấy Yêu Vương tổn thương nàng như vậy, đối với nàng thương tiếc, hiện tại hình như Yêu Vương có cảm tình với nàng, nhưng nàng lại bị thương. Thật không biết hai người này ở chung một chỗ, là tốt hay là xấu! 
"Được Được, có thể." Diệp Tuyết đứng trên kiếm của đối phương, thử tính ổn định một chút, ngoại trừ bởi vì mỏi chân, ở bên ngoài chân có hơi run rẩy một chút, còn lại tất cả đều tốt. 
"Vậy thì chúng ta lên đường......" Lôi Ngao vừa nói vừa nhìn lên trời một chút, giống như đang tìm góc độ thích hợp nhất cất cánh, thế nhưng vừa nhìn, lại khiến cho sắc mặt hắn thay đổi. Bầu trời tối đen, có hai điểm sáng bảy màu nhanh chóng bay tới nơi này...... 
"Đại Vương......" 
Tốc độ kia, ánh sáng kia, trừ Thất Thải Phượng Hoàng sẽ không còn cái khác nữa. 
Rốt cuộc hai con thần điểu này gần đây thế nào, mặc dù trước kia cũng sẽ tập kích con người, có điều đã là mấy trăm năm thậm chí hơn nghìn năm ~~~~~~~, dáng vẻ hiện tại, năm ngày ba bữa lại xuất hiện...... 
"Ngươi mang Tuyết Nhi đi trước, nơi này giao cho Bổn vương." Tích Phong cũng phát hiện nguy hiểm đang gào thét mà đến. Mắt chợt tối đi, kiên định mở miệng. 
"Không được, để cho ta lưu lại, Đại Vương mang theo nương nương đi trước đi." Mình lần trước thiếu chút nữa chết trên mỏ hai con Thần Điểu, có thể thấy được ở lại nguy hiểm cỡ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-khuynh-the-doc-sung-nang/1635865/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.