Chương trước
Chương sau
"Nương nương, đứng vững chứ?" Lôi Ngao nắm tay Diệp Tuyết, cung kính hỏi. 
Thật ra thì trong lòng của hắn cũng rất phiền muộn.
Ban đầu, thấy Yêu Vương tổn thương nàng như vậy, đối với nàng thương tiếc, hiện tại hình như Yêu Vương có cảm tình với nàng, nhưng nàng lại bị thương. Thật không biết hai người này ở chung một chỗ, là tốt hay là xấu!
"Được Được, có thể." Diệp Tuyết đứng trên kiếm của đối phương, thử tính ổn định một chút, ngoại trừ bởi vì mỏi chân, ở bên ngoài chân có hơi run rẩy một chút, còn lại tất cả đều tốt.
"Vậy thì chúng ta lên đường......" Lôi Ngao vừa nói vừa nhìn lên trời một chút, giống như đang tìm góc độ thích hợp nhất cất cánh, thế nhưng vừa nhìn, lại khiến cho sắc mặt hắn thay đổi. Bầu trời tối đen, có hai điểm sáng bảy màu nhanh chóng bay tới nơi này......
"Đại Vương......"
Tốc độ kia, ánh sáng kia, trừ Thất Thải Phượng Hoàng sẽ không còn cái khác nữa.
Rốt cuộc hai con thần điểu này gần đây thế nào, mặc dù trước kia cũng sẽ tập kích con người, có điều đã là mấy trăm năm thậm chí hơn nghìn năm ~~~~~~~, dáng vẻ hiện tại, năm ngày ba bữa lại xuất hiện......
"Ngươi mang Tuyết Nhi đi trước, nơi này giao cho Bổn vương." Tích Phong cũng phát hiện nguy hiểm đang gào thét mà đến. Mắt chợt tối đi, kiên định mở miệng.
"Không được, để cho ta lưu lại, Đại Vương mang theo nương nương đi trước đi." Mình lần trước thiếu chút nữa chết trên mỏ hai con Thần Điểu, có thể thấy được ở lại nguy hiểm cỡ nào, chính vì vậy, hắn quyết không thể để cho Yêu Vương mạo hiểm như vậy.
"Đây là mệnh lệnh, đi mau." Lôi Ngao trung thành với mình, Tích Phong làm sao không biết. Nhưng mấy ngày trước hắn mới bị thương nặng như vậy, mặc dù sau khi được dùng máu của Tứ Thần Thú đã khôi phục rất nhanh, nhưng công lực chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn còn cần thêm một khoảng thời gian nữa. Nếu lần này vẫn để cho hắn ở lại, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, rất có thể hắn sẽ chết vì điều này.
"Đại Vương......"
"Đi mau, chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi. Còn nữa, dẫn hắn trở về, giao cho Yên Yên, để Yên Yên chữa thương to hắn." Tích Phong nói xong, vung tay lên, lấy ra Thanh Long trong tay áo, ổn định rơi vào trong tay Lôi Ngao.
"Đại Vương......"
"Nếu Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì, Bổn vương hỏi tội ngươi!"
Tiếng nói vừa dứt, thân hình biến động, Diệp Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt bóng đen chợt lóe, đã không thấy bóng dáng Tích Phong. Nhìn lên bầu trời, hai điểm ánh sáng rực rỡ đã hiện ra một chút bóng dáng phượng hoàng, mà đối diện nó, có thêm một bóng người màu đen. Một giây kế tiếp, bầu trời trỏe lên rực rỡ, Tích Phong và Thất Thải Phượng Hoàng đã bắt đầu đấu pháp lực.
"Nương nương, chúng ta đi thôi." Lôi Ngao cất Thanh Long vào trong tay áo, sau đó nắm chặt tay Diệp Tuyết ngự kiếm đi. Thân là thần tử, hắn có thể không để ý đến sống chết, vì Yêu Vương, có thể chết mà không cần lý do. Nhưng thân là thần tử, hắn còn phải phục tùng mệnh lệnh.
Đại Vương, người nhất định phải chờ, chờ thần dẫn theo nhân thủ tới đây cứu người rời đi.
......
Bên tai là tiếng gió "Vù vù", Lôi Ngao đẩy tốc độ lên nhanh nhất.
Diệp Tuyết được hắn dẫn theo, không nói một lời.
Những ngày qua luyện pháp thuật, nàng đã không còn giống trước bị gió thổi qua là khóc lên. Chỉ cần qua loa dựng lên một lá chắn, là những thứ kia đã bị lá chắn gió chặn ở bên ngoài. Nhưng mắt thấy khoảng cách với Tích Phong càng ngày càng xa, trong lòng của nàng cũng càng ngày càng lo lắng, càng ngày càng không đành lòng.
Một cánh tay của hắn đang bị thương, nhìn hành động của hắn, cánh tay bị thương kia nhất định là không cách nào sử dụng lực, hiện tại lại muốn lấy một địch hai, có thể hoàn toàn mà lui ra sao?
"Ta muốn trở về." Trải qua một hồi giãy giụa kích động, nàng làm ra quyết định ngay cả nàng cũng phải cứng họng. Nhưng mà trong nội tâm lại vô cùng rõ ràng: hắn là vì cứu mình mà bị thương, mình quyết không thể cứ bỏ lại một mình hắn mà rời đi như vậy.
Nói xong, dùng sức hất tay Lôi Ngao ra, trực tiếp nhảy đi xuống......
"Nương nương......" Lôi Ngao chỉ nghĩ bay nhanh một chút trở về tập hợp người đến giúp đỡ, hơn nữa vừa rồi nàng cũng rất yên lặng, không có bất kỳ cử động khác thường nào, hiện tại đột nhiên nhảy xuống, làm cho hắn ứng phó không kịp......
Tốc độ quá nhanh, bởi vì tác dụng của quán tính, Diệp Tuyết trên không trung nghiêng ngả một lúc lâu mới ổn định lại, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất mình có thể đạt tới bay xuống. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: hắn không thể có việc gì, tuyệt đối không thể có việc gì!
Hắn nói qua, tâm pháp tu luyện càng cao, thì tốc độ ngự phong sẽ càng nhanh. Vào giờ phút này, lần đầu tiên nàng hi vọng tâm pháp của mình có thể nhanh chóng đạt tới thất thải mà hắn đã nói qua, như vậy...... Có thể sớm đến bên cạnh hắn một chút. Mặc dù mình pháp lực rất thấp, có thể ngay cả một chiêu của phượng hoàng cũng không tiếp được, nhưng nàng vẫn rất hy vọng có thể kề vai chiến đấu cùng hắn!
"Nương nương...... Đi theo ta, người quay lại quá nguy hiểm......" Lôi Ngao ở phía sau vội vàng hô to. Trong lòng lại có thêm ngàn vạn câu hỏi: Tuyết phi cũng chỉ là một còn hồ ly hơn 400 năm tuổi, vì sao có tốc độ ngự phong có thể nhanh như vậy? Ngay cả mình...... Cũng sắp đuổi không kịp nàng!
Mày nhíu chặt lại, sắc mặt nặng nề, thật vất vả đuổi theo nàng, hết sức khuyên: "Nương nương, mau đi theo ta......"
Mắt thấy Tích Phong và Phượng Hoàng ở phía trước, Diệp Tuyết làm sao còn có thể nghe lời hắn, rút bội kiếm bên hông ra khỏi vỏ, chủ động xuất kích dùng những chiêu Tích Phong mới dạy nàng, gia nhập chiến đấu......
"Nương nương......" Lôi Ngao hô to một tiếng, Kiếm Phi dưới chân bay đến trong lòng bàn tay, chuẩn bị gia nhập chiến đấu.
"Làm sao nàng lại trở lại?" Nhìn thấy bóng dáng xin đẹp kia quay trở lại, trong lòng Tích Phong kích động, nhưng càng nhiều hơn là tức giận. Nàng có biết, mạng của nàng cũng không thuộc về chính nàng, cho nên...... Quyết không thể xảy ra vấn đề gì!
"Ta tới giúp ngươi." Diệp Tuyết né tránh một ngọn lửa nguy hiểm bắn ra từ trong miệng của hỏa Hoàng, lại bị tức giận trên mặt hắn dọa sợ đến không dám nhìn thẳng hắn. Mới vừa kiên định, bỗng nhiên biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng trong lòng thì có chút uất ức......
Không sai, pháp lực của nàng không cao, nhưng nàng chỉ muốn giúp hắn, chỉ thế thôi. Nàng sẽ tự bảo vệ mình cẩn thận, tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của hắn!
"Không cần, mau rời đi cho ta." Nữ nhân này thật đúng là không biết trời cao đất rộng! Uy lực của Phượng hoàng cũng không phải là nàng chưa từng thấy, lấy pháp lực bây giờ của nàng, không khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết!! Có lẽ là thấy tư thế trên tay của nàng, dứt lời, rõ ràng lại dùng giọng nói ôn hòa của mình bổ sung thêm một câu: "Nghe lời, mau cùng Lôi Ngao rời đi."
"Nếu đi thì cùng đi!" Nàng sợ hắn, nhưng cũng không có nghĩa nàng sẽ nghe lời hắn. Nàng muốn lưu lại, dù sao đi chăng nữa cũng phải lưu lại, không phải là Phượng Hoàng thôi sao? Hôm nay nàng nhất định sẽ chặt đầu chúng nó xuống, sau đó lột sạch lông của chúng, thả vào trong nồi kho tàu ăn!
"Nàng...... Quả thật không thể nói lý." Tích Phong tức giận không để ý tới nàng nữa. Phải chăng do mấy ngày gần đây mình đối xử với nàng quá, quá dung túng cho nàng sao? Lại dám cãi lời của mình!
"Ta......" Diệp Tuyết không biết nên nói gì, cũng không thể nói cho hắn biết, mình không bỏ được hắn, không muốn hắn gặp nguy hiểm? Nói như vậy, hắn nhất định sẽ càng thêm tức giận.
Yêu Vương vô tâm, bởi vì tâm của hắn đã sớm cho Vương Hậu, cho nên đối với nữ nhân khác, cũng chỉ là gặp dịp thì chơi. Mà mình, Diệp Tuyết là vẫn cho là, Yêu Vương sở dĩ đối với mình lúc tốt lúc xấu, là bởi vì mình cùng gia tộc với Vương Hậu, đều là hồ ly, hắn xem mình là thế thân của vường hậu. Mà hắn, sao có thể cho phép thế thân sinh ra một chút mập mờ tình cảm đối với hắn!?
Trong lòng có chút đau đớn, có chút ảo não nhìn sườn mặt của hắn.
Mình...... Thật đúng là có chút bị coi thường......
......
"Cẩn thận." Bên tai vang lên giọng nói đầy khẩn trương của Tích Phong, Diệp Tuyết mới đột nhiên kéo lại suy nghĩ đang thất thần của mình. Mắt thấy khí lạnh của Băng Phượng đã sắp phun ra đến trước mặt mình, trong lúc nhất thời nàng lại không biết nên tránh né như thế nào......
Trong lòng có giãy giụa, có sợ hãi, cũng có thản nhiên.
Nếu như cứ như vậy chết rồi, cũng coi như một loại giải thoát?
Lỗ tai gần như có thể nghe được không khí bị khí lạnh đông cứng phát ra âm thanh "Tách tách tách"! Nhưng một giây kế tiếp, một đám lửa xuất hiện trước mặt nàng. Tích Phong vội vàng đứng giữa nàng và Băng Phượng, một cánh tay bởi vì bị thương, nên rũ xuống, chân khí toàn thân tất cả hội tụ trên tay kia, phun ra ngọn lửa màu u lam......
"Mau tránh ra."
Băng Phượng còn chưa giải quyết xong, hỏa Hoàng lại từ phía trên đáp xuống, Tích Phong chỉ kịp dùng một chưởng để đẩy nàng rời khỏi, còn mình lại bị vùi trong băng hỏa......
"Đại Vương!" Lôi Ngao vừa mới liều mạng đuổi theo hỏa Hoàng, cố gắng kìm chân nó, nhưng lại không thể thành công, trơ mắt nhìn Yêu Vương rơi vào trong băng hỏa......
Băng gặp hỏa sẽ nóng chảy, hỏa đụng phải băng sẽ ấm xuống.
Nhưng hỏa Hoàng và Băng Phượng cùng phun ra băng hỏa, cũng là hỗ trợ lẫn nhau, chạm vào nhau, uy lực lại tăng lên!!
Không trung xuất hiện bụi bặm màu trắng, dày đặc, bay trên không trung. Đó là kết quả khi phản ứng với lửa và băng......
"Không cần......"
Sương trắng tản đi, một thân thể bị bao quanh bởi bụi bặm rơi xuống từ trên không. Diệp Tuyết liều mạng bay qua, muốn tiếp được hắn, nhưng mà bởi vì khoảng cách quá xa, còn chậm một bước. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nặng nề rơi xuống đất, trên mặt đất bật lên hai cái......
"Không cần, ngươi không thể gặp chuyện gì được, Tích Phong...... Ngươi tỉnh tỉnh cho ta, đều là lỗi của ta, ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì được......" Nàng gục ngã bên cạnh hắn, ôm đầu của hắn, liều mạng lắc.
Mình ở lại làm gì hả? Đã không giúp được gì, ngược lại còn hại hắn!
Rõ là...... Biết vậy chẳng làm!!
"Tích Phong...... Ngươi tỉnh tỉnh......"
"Nương nương, cẩn thận......"
Mắt thấy Thất Thải Phượng Hoàng lượn vòng vòng sẽ xông về hai người đang ở dưới đất, Lôi Ngao hô to một tiếng, dưới tình thế cấp bách lắc mình bay tới đây, lấy tay kéo đuôi của hai con Thần Điểu.
Nhưng Hỏa Hoàng Băng Phượng cũng không giống như Hỏa Phượng của Tích Phong, nhìn như một thân lửa cháy hừng hực, lại không biết độ nóng là bao nhiêu. Hai con thần điểu này, một Băng một Hỏa, trực tiếp đụng vào, nhất định sẽ khiến người ta bị thương. Nhất là ở đây.
Cái đuôi của Băng Phượng đảo qua, hắn không bắt được, xem như là mất đi một khó khăn, chỉ bắt được đuôi của hỏa Hoàng.
Trên tay lập tức truyền đến cảm giác đau nhói do bị bỏng, cũng nhanh chóng tràn đến cánh tay...... Thật muốn lập tức buông tay, nhưng hắn biết mình không thể! Hai Thần Điểu cùng nhau công kích, thì tỷ lệ Tuyết phi chạy trốn càng thấp: "Nương nương......"
Băng Phượng phun ra khí lạnh như băng, so mới vừa rồi càng thêm hung ác. Diệp Tuyết ôm chặt Tích Phong, muốn mang theo hắn né tránh, nhưng hắn rất nặng, cho dù mình ôm hắn không động được. Đầu óc trống rỗng, nàng chỉ có thể bảo hộ hắn thật chặt ở phía dưới, đưa lưng về phía bầu trời......
Nhưng vào thời khắc này kỳ tích lại xảy ra, khi lưng của Diệp Tuyết tiếp xúc với khí lạnh, thân thể của nàng đột nhiên phát ra một vệt kim quang, công kích của Băng Phượng...... Trong nháy mắt bị tan rã...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.