"Nàng có thể an tĩnh một chút được không!" Tích Phong phải quát lên để ngăn cản nàng cứ liến thoắng mãi không ngừng. Đây là điểm phiền toái nhất của nữ nhân, cũng không giúp được gì, còn chưa tính đến việc không giải quyết được chuyện gì, còn làm cho tinh thần người ta mệt mỏi hơn, ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. 
Bị hắn quát như vậy, trái lại Diệp Tuyết thật sự không nói nữa, mở to hai mắt nhìn tay của hắn nước mắt lưng tròng. 
Thấy vậy, tim Tích Phong mền nhũn, sắc mặt lập tức dịu đi, giọng nói dịu dàng đến nỗi ngay cả chính hắn cũng phải bất ngờ: "Được rồi, không có việc gì, không phải chỉ là một con tiểu trùng thôi sao, Bổn vương là ai chứ?" 
"Thật sự là không có việc gì?" Ngón tay nàng khẽ phát run, cố gắng kìm chế mình không để bản thân quá kích động. Sự an ủi của nàng, giống như một mũi tiêm đâm mạnh vào tim hắn, để cho tâm trạng luống cuống của nàng có chỗ dựa vào, nhưng vẫn muốn xác nhận một lần nữa. 
"Không có việc gì." Hắn nâng tay kia không bị thương lên, sờ đầu của nàng an ủi, cố gắng để cho giọng nói của mình khi nói chuyện nghe có vẻ thờ ơ. 
"Vâng Vâng." Diệp Tuyết nặng nề gật đầu. 
Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt. 
Đây trở thành giọng nói duy nhất trong lòng nàng! 
"Nàng ngủ sớm một chút, hai ngày nay làm việc phải cẩn thận một chút, buổi tối Bổn vương sẽ phái người tới đây bảo vệ nơi này." 
"Vậy tay của người......" Diệp Tuyết gật đầu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-khuynh-the-doc-sung-nang/1635862/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.