"Ngươi......" Diệp Tuyết nhìn chằm chằm con ngươi sáng như tuyết: "Ngươi làm như vậy rõ ràng chính là lạm sát kẻ vô tội."
"Bổn vương chỉ nói là nói được làm được." Tích Phong ngẩng đầu, nhìn về phía thị vệ vẫn đang đứng: "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không đi!"
"Vâng" thị vệ chắp tay, xoay người muốn đi xuống, bị Diệp Tuyết kéo lại: "Đợi chút."
Chút hả hê trên mặt đã sớm biến mất không thấy gì nữa: "Xem như ta chưa nói gì, không cần giết bọn họ có được hay không?" Nếu như bởi một câu nói của mình mà khiến những người vô tội kia dâng mạng, nàng đời này đều sẽ băn khoăn.
"Tại sao ta phải nghe ngươi?"
"Ta van cầu ngươi."
"Tốt, xem ngươi cầu xin như thế nào?" Tích Phong nháy mắt với bọn thị vệ, bảo bọn họ lui ra, sau đó vừa lòng khẽ dựa lên ghế, trên mặt mang theo ý cười đùa giỡn. Muốn tính toán hắn, nữ nhân này vẫn còn quá non.
Thị vệ đã sớm lui ra, Diệp Tuyết vẫn giữ vững tư thế đứng yên như cũ.
"Thế nào, không muốn cầu ta? Suy nghĩ một chút, bọn họ cùng ngươi không quen không biết, ngươi cần gì vì tính mạng của những người đó mà chà đạp tôn nghiêm của mình. Dù thế nào đi nữa tính mạng của bọn họ nhẹ như lông hồng, chết cũng chẳng qua như bọt sóng trên biển rộng, không ai biết bọn họ đã từng tồn tại." Tích Phong cố ý tỏ vẻ không sao cả nói xong. Bởi vì hắn biết rõ, hắn càng nói tính mạng những người này mỏng manh, không nhẫn nại trong lòng nàng càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-khuynh-the-doc-sung-nang/1635797/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.