Đây... là phần mộ của phụ mẫu Mặc Vấn Trần sao? Tô Linh Phong hơi sửng sốt, hắn đưa nàng tới đây làm gì? Hơn nữa, dựa vào tuổi của Mặc Vấn Trần thì phụ mẫu của hắn chắc chỉ ở độ tuổi trung niên, sao... cả hai đều đã qua đời?
"Chủ nhân... Chủ nhân... Hu hu... Chủ nhân, người ở nơi đâu?" Liên lạc chủ nhân và sủng vật yếu ớt của Tiểu Bạch đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Tô Linh Phong. Nàng nhíu mày, đã bao lâu chưa nghe vật nhỏ này khóc rồi? Tiếng khóc này vẫn khiến nàng đau đầu như trước.
Nàng dùng triệu hồi chủ nhân sủng vật để gọi Tiểu Bạch đến bên cạnh mình, Tô Linh Phong lạnh lùng mắng mỏ: “Khóc cái gì?”
"Không... không có gì...Bổn, bổn long khóc hồi nào chứ..." Tiểu Bạch cắn móng của mình, nó còn lâu mới nói cho nàng biết, vì nó thấy Tô Linh Phong đột nhiên biến mất, cảm nhận được hơi thở của nàng ngày càng xa khiến nó hoảng sợ, nó tưởng rằng Tô Linh Phong không cần nó nữa nên nó mới sợ hãi bật khóc.
“Hừ... Đây là nơi nào? Vậy mà lại có đom đóm màu xanh sao? Thật là đẹp...” Tiểu Bạch nhanh chóng bị phong cảnh kỳ lạ xung quanh hấp dẫn, nó ngước đôi mắt rồng long lanh nước nhìn lên bầu trời đuổi theo những đốm sáng xanh tuyệt đẹp.
“Phong Nhi, đến bái tế trưởng bối đi.” Mặc Vấn Trần cúi đầu trước phần mộ rồi quay đầu lại nói với Tô Linh Phong.
“...” Tô Linh Phong cau mày, trưởng bối? Nàng cần quỳ bái sao? Sao nàng lại thấy rất kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-kho-tan-tinh/2556922/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.