Khi Đường Hiên vừa mở miệng nói, Đường Mật Mật vốn đã sắp khóc cuối cùng cũng "oa..." lên một tiếng rồi bật khóc...
Nghe thấy tiếng khóc, người xung quanh vốn dĩ không hề chú ý đến tình hình bên này, cũng đều nhìn về đây, bối rối không biết vì sao tiểu cô nương đang này ở tiệc sinh nhật của người ta mà khóc cái gì.
"Đừng khóc nữa, muội còn ngại chưa đủ mất mặt sao?" Vẻ mặt Đường Hiên xấu hổ, có chút luống cuống đưa tay lau nước mắt cho Đường Mật Mật.
"Tất cả là do ngươi! Có ai làm ca ca như ngươi không? Ở đây mà phát cáu với Mật Mật làm cái gì chứ! Nha đầu kia không phải người bình thường, ngươi so sánh Mật Mật với nàng ta làm cái gì chứ?" Đoàn Hiểu Phong vừa luống cuống dỗ Đường Mật Mật, vừa trừng mắt nói với Đường Hiên.
"Hai vị công tử, vị tiểu thư này, xin hỏi, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Một người bồi bàn nghe thấy tiếng khóc, đã đi tới, khom người hành lễ xong, thì lễ phép hỏi.
"À, không có gì, muội muội ta nàng... nàng lần đầu uống rượu, có chút không quen với mùi vị này, cho nên... bị sặc một chút." Đường Hiên nói dối không quá lưu loát.
"À, hóa ra là như vậy, xin chờ chút." Người bồi bàn kia gật đầu, xoay người đi, không lâu sau, lại bưng một ly nước trái cây màu da cam quay lại, đặt nước trái cây vào trước mặt Đường Mật Mật: "Tiểu thư, xin hãy thử món đồ uống này đi, hương vị rất nhẹ nhàng, có thể đè ép cảm giác say."
"Cảm ơn." Đường Hiên gật đầu nói cảm ơn với người bồi bàn kia.
"Công tử không cần khách sáo, vì khách khứa phục vụ, là trách nhiệm của ta, nếu có yêu cầu gì đó, xin cứ việc phân phó." Người bồi bàn kia mỉm cười dứt lời, quay đầu đi phục vụ khác khác.
Trong lòng Đoàn Hiểu Phong không phục, không thừa nhận cũng không được, tố chất của hạ nhân phủ Thành Chủ trái lại không tồi, thái độ phục vụ quả thực là hạng nhất, hơn nữa kiến trúc trong tòa thành mặc dù không xa hoa, nhưng lại có phong thái nghiêm trang, hơn nữa phong cách trang trí của đại sảnh của yến tiệc đơn giản nhưng mạnh mẽ, các bộ đồ ăn nhìn thì đơn giản nhưng từng cái đều có giá trị xa xỉ, cao lương mỹ vị được làm bởi đủ loại nguyên liệu nấu ăn quý giá... Tất cả đều đã thể hiện gu thưởng thức độc đáo và không kém phần xa hoa của chủ nhân...
Nghĩ lại hành động trước kia khi muốn dùng hơn một ngàn kim tệ mua ma sủng người ta của hắn, quả thật là có chút bẽ mặt...
"Được rồi Mật Mật, đừng khóc nữa, ca ca nói chuyện nặng lời, tha thứ cho ca ca được không?" Đường Hiên vươn tay xoa nhẹ đầu nhỏ của Đường Mật Mật, nhẹ giọng dỗ dành.
"Muội không muốn tiếp tục ở nơi này nữa, muội phải rời khỏi nơi này!" Hai mắt Đường Mật Mật sưng đỏ, thút tha thút thít nói.
Đường Hiên thở dài, nói: "Được rồi, vậy chúng ta đi thôi..." Dù sao thì cũng đã điền vào danh sách tặng lễ vật, cũng đã tặng lễ vật rồi, bây giờ yên lặng rời đi cũng được, ở đây ồn ào tiếp, chỉ càng thêm xấu hổ...
"Muội muốn đi tìm Giác ca ca!" Đường Mật Mật lại dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên mà đòi hỏi.
"Được được, nghe lời muội, chúng ta đi thôi..." Đường Hiên bất đắc dĩ mà nói.
Đoàn Hiểu Phong nghe vậy, giữa đôi lông mày không khỏi nhíu lại, giật giật môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng vẫn không nói cái gì cả, đứng dậy chạy đuổi theo huynh muội Đường gia.
Tư Đồ Tiêu Sơn dẫn Tô Linh Phong đi tới một cái ghế dành cho khách quý, ra hiệu cho Tô Linh Phong hành lễ với một vị lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi ở trên ghế, giới thiệu nói: "Linh Phong, vị này chính là hiệu trưởng Trịnh Ân của học viện Thanh Kiều Linh Vũ."
Tô Linh Phong bỗng chốc sửng sốt, vội vàng hàng lễ nói: "Chào hiệu trưởng Trịnh Ân."
Tô Linh Phong không nghĩ tới hiệu trưởng của học viện Thanh Kiều Linh Vũ lại có thể tham gia yến tiệc sinh nhật của nàng, cho dù có nể mặt của Tư Đồ Tiêu Sơn, nhưng đây dù sao cũng chỉ là một buổi yến tiệc của tiểu cô nương mười bốn tuổi, người tới phần lớn có lẽ là người trẻ tuổi.
Mà hiệu trưởng của học viện Thanh Kiều Linh Vũ, địa vị ở Lăng Vân Thành, cũng không hề dưới Tư Đồ Tiêu Sơn, có thể nói, Lăng Vân Thành là do Lăng Vân Thành chủ và hiệu trưởng của học viện Thanh Kiều Linh Vũ cùng nhau chống đỡ, chính là thiếu một thứ cũng không được, quan hệ nương tựa lẫn nhau.
"Ha ha, đứa trẻ ngoan, không cần đa lễ, ta và ngoại công của ngươi chính là bạn tri kỷ nhiều năm, ngươi có thể gọi một tiếng Trịnh Ân gia gia." Trịnh Ân cười ha ha nói.
Trịnh Ân không giống với Tư Đồ Tiêu Sơn nghiêm túc cứng nhắc, mà là một lão nhân mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, tóc trên đỉnh đầu thưa thớt, râu dưới cằm cũng vô cùng rậm rạp, lúc cười rộ lên râu mép run lên, vô cùng đáng yêu, đôi mắt luôn cười híp lại, khiến cho người ta có một loại cảm giác gần gũi, nhưng không ai có thể xem nhẹ phần ánh sáng cơ trí trong đáy mắt ông ta...
"Trịnh Ân gia gia." Tô Linh Phong cũng không ngại ngùng, phóng khoáng gọi Trịnh Ân một tiếng.
"Ha ha, ngoan ngoan." Trịnh Ân tay vuốt chòm râu, cười với Tư Đồ Tiêu Sơn nói: "Tư Đồ, nha đầu kia không tồi, ta từng nghe Vấn Trần nhắc tới nàng, ngươi thế mà lại nuôi được một ngoại tôn nữ tốt đó nha! Tương lai sẽ có tiền đồ!"
Tư Đồ Tiêu Sơn hất cằm lên, trên mặt rõ ràng có chút kiêu ngạo và đắc ý, nhưng ngoài miệng lại nói: "Được cái gì mà được! Toàn gây rắc rối cho ta, không khiến cho người khác bớt lo!"
Trịnh Ân không chút khách khí mà vạch trần Tư Đồ Tiêu Sơn nói: "Ngươi thôi đi, nhìn cái mặt già nua vui đến nỗi nở hoa của ngươi kìa, cái tật xấu khẩu thị tâm phi này của ngươi đến khi nào mới có thể sửa được hả?"
Tiểu Bạch xoay loạn một hồi ở buổi yến tiệc nhẹ nhàng quay về, lúc này nghe thấy cuộc đối thoại của Tư Đồ Tiêu Sơn và Trịnh Ân, lập tức khinh thường mà liếc Tư Đồ Tiêu Sơn một cái, rồng con bĩu môi một cái rồi nói: "Đúng! Lão nhân này lúc nào cũng khẩu thị tâm phi! Trong ngoài không giống nhau!"
Tư Đồ Tiêu Sơn bất mãn với việc Trịnh Ân bóc trần vốn liếng của ông ta, trợn đôi mắt già nua với Trịnh Ân: "Ta khẩu thị tâm phi lúc nào?"
"Chuyện ngươi khẩu thị tâm phi còn ít sao?" Trịnh Ân cũng trợn mắt lại với Tư Đồ Tiêu Sơn: "Ta cũng không xấu hổ mà kể ra từng việc cho ngươi đâu..."
"Ta biết ngay ngươi vẫn luôn muốn tìm cơ hội để làm tổn hại đến thanh danh của ta!" Tư Đồ Tiêu Sơn hừ một tiếng nói: "Hừ! Thâm độc!"
"..." Tô Linh Phong nhìn thấy hai lão nhân này đấu võ mồm, khóe miệng giật giật, không nói gì cả, nói đứa trẻ già, quả nhiên không sai mà! Ai có thể tưởng tượng ra, hai nhân vật linh hồn của Lăng Vân Thành, hình thức ở cung lại có thể là kiểu này..."
Nhưng vào lúc này, ở cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thông báo: "Ankelia đế quốc, Tula. Hawke thân vương đến!" Tiếng thông báo này, thành công kéo lực chú ý của mọi người trong đại sảnh yến tiệc về phía cổng...
Tư Đồ Tiêu Sơn và Trịnh Ân nghe thấy vậy, liếc mắt nhìn nhau, từ trong măt đối phương đều thấy được sự bất ngờ, chẳng qua chỉ là một buổi yến tiệc sinh nhật nho nhỏ của tiểu cô nương mà thôi, đại lục Tây Úc, ấy vậy mà cũng phái người tới đây sao? Hơn nữa người tới vậy mà lại là Tula. Hawke!"
Tin tức Tư Đồ Tiêu Sơn tổ chức yến tiệc sinh nhận cho ngoại tôn nữ của mình chỉ mới được tung có hơn một tháng mà thôi, có thể đến đây chúc mừng, phần lớn là người ở Lăng Vân Thành, hoặc là khách khứa ở nơi cách Lăng Vân Thành không xa.
Mà đại lục Tây Úc và đại lục phía đông bị ngăn cách bởi biển rộng, chỉ riêng hành trình trên biển, cũng đã mất hơn một tháng rồi, có thể trong một thời gian ngắn như vậy, mà có thể đến Lăng Vân Thành, thì phong hệ của linh thuật thánh giả vị Tula này..."
Chỉ có điều, điều mà những người đã từng tham gia hoạt động săn bắt thánh thú ở sơn cốc Tùng Ngâm nghĩ đó là: Chẳng lẽ vị thân vương của Ankelia đế quốc này, sau khi hoạt động săn bắn kết thúc, vẫn luôn không hề rời khỏi đại lục phía đông sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]