Tô Linh Phong mặc niệm chú ngữ triệu hoán, gọi Đoàn Tử ra.
Thân thể nhỏ bé của Đoàn Tử vẫn không nhìn ra có biến hóa gì, chỉ giống như một cục bột mềm như bông, buồn bã ỉu xìu ngồi trên giường.
Ngón tay Tô Linh Phong chọc cơ thể nhỏ của Đoàn Tử, hỏi: “Đoàn Tử, đói bụng à?”
Đoàn tử cố gắng lắc cái đầu nhỏ dán sát thân đến nỗi sắp không phân biệt được đấy là đầu: “Mẹ, Đoàn Tử không đói bụng……” Sau đó vươn hai cái móng vuốt nhỏ, leo lên cánh tay Tô Linh Phong, lảo đảo lắc lư bò theo cánh tay lên người Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong muốn biết nhóc con này muốn làm gì, cho nên đơn giản cũng không cử động, để Đoàn Tử vung cánh tay nhỏ, đạp cẳng chân lăn lộn trên cánh tay nàng.
Dưới sự kiên trì nỗ lực không ngừng của Đoàn Tử, cuối cùng cũng bò lên được bả vai của Tô Linh Phong, nó ngồi trên bả vai của Tô Linh Phong hô hô thở dốc một lúc, rồi bỗng nhiên duỗi móng vuốt nâng khuôn mặt của Tô Linh Phong, cái miệng nhỏ dẩu lên, “Bẹp” một tiếng, hôn một cái lên mặt Tô Linh Phong, nói: “Mẹ, sinh nhật vui sướng, mẹ mãi mãi xinh đẹp nhất, mẹ mãi mãi quyến rũ nhất, mẹ mãi mãi là vĩ đại nhất, Đoàn Tử mãi mãi yêu mẹ, Đoàn Tử rất yêu rất yêu mẹ...”
Đoàn Tử nói một hơi hết những lời chúc phúc đến Tô Linh Phong, cơ thể nhỏ mềm nhũn, ngã xuống từ trên vai Tô Linh Phong…
Cũng may Tô Linh Phong nhanh tay nhanh mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-kho-tan-tinh/2556881/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.