Chương trước
Chương sau
“Học? Tô Linh Phong nhướn mày nói: “Chẳng phải lúc đầu lão sư đã đồng ý để Lăng Phong tự học rồi sao?”

“Khụ…” Lạc Y ho nhẹ một tiếng, sắc mặt không đổi nói: “Đúng là lúc đầu ta đã đồng ý, tuy nhiên... Lúc đó ta thấy Đoàn tử đáng thương không có ai chăm sóc, muốn giúp ngươi chăm sóc nó... Hiện tại Đoàn tử đã bế quan thăng cấp, lão sư ta cũng nhàn rỗi, hiển nhiên không thể để học trò thân yêu tự học vất vả như thế. Ngươi yên tâm, lão sư nhất định sẽ dốc hết sức mình bồi dưỡng ngươi!"

Tô Linh Phong mắt trợn trắng: “Lạc Y lão sư, trước tiên chưa nói đến việc bình thường Đoàn tử có không gian ma sủng có thể ở lại, hơn nữa phủ thành chủ to như vậy, nếu như ta muốn tìm người chăm sóc Đoàn tử cũng sẽ không làm phiền lão sư? Rõ ràng lão sư quá ham chơi nên mới đồng ý đề nghị trước đây của ta, lão sư, ngươi nói xem… Nếu như ông ngoại của ta biết chuyện này, ông ấy sẽ nghĩ như thế nào?

“Tiểu nha đầu, ngươi lại dám uy hiếp lão sư ta?” Lạc Y nghe vậy lập tức trừng mắt, chống nạnh nói.

“Lạc Y lão sư, hôm qua Kinh Hàn lão sư đã đề nghị từ chức lão sư, nếu lão sư cũng cảm thấy Linh Phong không phải học trò ngoan, khó chung sống và dạy dỗ chỉ bảo cũng có thể đề nghị với ông ngoại của ta. Ông ngoại là người sáng suốt, cũng hiểu rõ tính khí của ta, ông ấy sẽ không trách ngươi.”

“Ngươi đang ép ta đi tìm đại nhân thành chủ đề nghị từ chức giống như Khinh Hàn?” Lạc Y nhướn mày hỏi.

Ngày hôm qua nàng ta gặp được Giản Khinh Hàn đang ủ rũ đi ra từ phủ thành chủ đã biết chuyện ông ta từ chức, không nghĩ đến hôm nay vừa đến phủ thành chủ, tiểu nha đầu này đã nổi loạn với mình, thật là một nha đầu khó đối phó!

Cứ như vậy nàng ta bị một con bé nhỏ hơn mười tuổi đuổi ra ngoài, quá mất mặt, hơn nữa tiền lương ở phủ thành chủ thật sự rất cao…

Lạc Y cau mày, sau khi suy tư một lúc, hỏi Tô Linh Phong: “Ngươi muốn như thế nào? Cứ nói thẳng ra đi.” Đối xử với cô gái nhỏ bình tĩnh và nhanh nhẹn hơn hẳn người bình thường này, nàng ta thật sự không có biện pháp đối xử với nàng như đứa trẻ mười mấy tuổi.

“Rất đơn giản, chỉ cần ngài không can thiệp vào chuyện của ta, có thể tiếp tục làm Lạc Y lão sư của ta.” Tô Linh Phong nói rất dứt khoát.

“Vậy nếu như bị đại nhân thành chủ phát hiện ra…”

“Ông ngoại biết trong thời gian tới ta có một số việc cần phải làm, cho dù ông ấy phát hiện lão sư ngài lười biếng, cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ, lão sư không cần phải lo lắng.” Tô Linh Phong thản nhiên nói.

“Nhưng…” Lạc Y cau mày bối rối, nàng ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn…

Tô Linh Phong đặt hộp đựng điểm tâm lên trên bàn, từ trên ghế bên cạnh cầm lên một cái bọc lớn, đưa cho Lạc Y nói: “Cái này là của học trò tặng cho lão sư, hãy để nó tạm thời thay thế Đoàn tử.”

“Đây là cái gì?” Kỳ thực Lạc Y đã sớm chú ý đến cái bọc tròn lớn này.



“Lão sư mở ra xem thì sẽ biết ngay thôi.” Tạ Linh Phong nói.

Lạc Y vươn tay nhận lấy cái bọc, mở ra xem, lập tức kinh ngạc thốt lên: “Oa! Thật dễ thương! Cái này là ngươi làm sao? Trông thật giống!”

“Là thị nữ của ta làm.” Chẳng qua nàng đã cung cấp vật mẫu mà thôi.

Lạc Y ôm con rối Đoàn tử quá khổ cọ ở trên mặt, cực kỳ yêu thích, loay hoay một lúc yêu thích đến mức không dứt ra được, lại tiếc nuối nói: “Đáng tiếc không phải đồ thật…”

“Đồ thật chỉ có một, hơn nữa nó là ma sủng khế ước của ta, không thuộc về lão sư ngài.” Tô Linh Phong dừng một lúc, lại tiếp tục nói: “Chỉ có điều con rối này muốn làm bao nhiêu đều được, lão sư cũng có thể mang đi…”

Nha đầu này nói không sai, cho dù nàng ta yêu thích Đoàn tử, Đoàn tử cũng sẽ không thuộc về nàng ta, trái lại Đoàn tử bằng vải này cũng không tệ, nói không chừng còn là con đường tiền tài.

Lạc Y đảo mắt hai lần, khuôn mặt trong nháy mắt lại tràn đầy nụ cười, đối với yêu cầu của Tô Linh Phong nói: “Cái đó… Học trò thân yêu của ta, cho lão sư ta mượn vị thị nữ khéo tay đó của ngươi đi…”

Tô Linh Phong nghe vậy nhướng mày, đầu óc của người phụ nữ này phản ứng cũng đủ nhanh, tức thì cũng không làm bộ làm tịch, hào phóng gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Còn có một điều kiện.” Lạc Y đột nhiên nghiêm mặt nói: “Ngươi đừng quên, trước đây ta đã từng nói, trước yến hội ta sẽ kiểm tra lễ nghi và âm luật, tốt nhất ngươi đừng để xảy ra sự cố đột ngột!”

“Ta biết rồi.” Tô Linh Phong điềm tĩnh đáp.

Hai người đạt được thỏa thuận, Tô Linh Phong dặn dò Hứa Nặc dạy Lạc Y làm con rối, mỗi lần Lạc Y đến phủ thành chủ, Hứa Nặc đều sẽ lấy các bản vẽ khác nhau mà Tô Linh phong đưa cho nàng ta, mỗi lần dạy đều không trùng lặp.

Thực ra Hứa Nặc cũng vừa dạy vừa mò mẫm, thỉnh thoảng thảo luận về phương pháp châm cứu, qua mấy này chung sống với nhau, hai người đã nảy sinh tình cảm cách mạng, vô cùng hòa hợp.

Tiểu Bạch chăm chú nhìn Hứa Nặc mấy lần, lắc đầu đồng tình than thở: “Người phụ nữ đáng thương, đã trở thành vật thay thế cho thú vật Đoàn tử ngu ngốc đó…”

Môn học của Mặc Vấn Trần là khóa học duy nhất mà Tô Linh Phong không bỏ học, những bí kíp võ thuật mà nàng học được chính là Mặc Vấn Trần dạy cho nàng, những lời giảng giải phân tích của hắn ta vô cùng cặn kẽ, đỡ tốn công sức hơn so với với việc nàng tự mình học từ việc đối chiếu các bí kíp, hơn nữa mỗi lần Mặc Vấn Trần dạy học đều sẽ đấu với nàng một phen, chỉ ra những khuyết điểm trong động tác của nàng và làm thế nào để khống chế lực độ đấu khí, đây là sự giúp đỡ rất lớn cho sự tiến bộ của nàng.



Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, dường như nàng vẫn chưa có dấu hiệu đột phá trở ngại đấu khí cấp 3. Tô Linh Phong cũng không gấp, nàng mới luyện tập đấu khí được hơn nửa năm mà đã đột phá được đấu khí cấp 3, đã trở thành võ sĩ trung cấp! Tốc độ này đã đạt đến trình độ phi thường rồi, nàng cũng nên biết đủ.

Ngoại trừ việc ăn, ngủ, học lớp võ thuật của Mặc Vấn Trần, thời gian còn lại của Tô Linh Phong hầu như đều ở trong tầng hầm luyện tập thuật giả kim.

Tư Đồ Tiêu Sơn đối với việc Tô Linh Phong thu phục Lạc Y bằng cách đe dọa dụ dỗ, đều đã biết rõ tình hình, có điều, quả nhiên như Tô Linh Phong nói, ông ấy nhắm mắt làm ngơ như không biết gì…

Thời gian một tháng rất nhanh đã trôi qua, cách sinh thần của Tô Linh Phong càng ngày càng gần…

Ngày hôm đó, dường như Lạc Y đã nghĩ ra chuyện gì đó, từ trong đống kim chỉ ngẩng đầu lên, ném kim chỉ trong tay xuống cùng với một con Đoàn tử bằng vải đang làm dở, hùng hùng hổ hổ chạy đến trước cửa tầng hầm của Tô Linh Phong, vươn tay đập cửa sắt phát ra âm thanh đùng đùng: “Này, nha đầu, ra đây!”

Trong phòng không có phản ứng…

“Tô Linh Phong, ta biết ngươi ở bên trong, ra đây ra đây!” Lạc Y tiếp tục đập cửa, tiếng la hét cũng tăng lên không ít.

Trong phòng vẫn không có động tĩnh…

“Nếu ngươi vẫn không ra ta sẽ phá cửa?” Tay đập cửa của nàng ta bị đau…

“Lạc Y lão sư… Cánh cửa này… Hình như ngài không phá được…” Hứa Nặc đi theo, giật giật khóe miệng, không nhịn được mở miệng nói.

“Thế ngươi có chìa khóa không? Mở cửa cho ta!”

Hứa Nặc lắc đầu: “Cánh cửa tầng hầm này, chỉ có một mình tiểu thư có chìa khóa.”

“Ôi, trời ơi!” Lạc Y đạp cửa: “Con nha đầu thối này…..”

Chân quá đau…

Lạc Y vừa thu chân về, cuối cùng cánh cửa đã mở ra từ bên trong, Tô Linh Phong cau mày nhìn Lạc Y nói: “Lão sư, ngươi quá nóng nảy, xin hãy chú ý hình tượng thục nữ của ngươi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.