“Cả hai? Khụ… Ngươi chắc chắn?" Dịch Thủy Giác giơ tay lau tro bụi trên mặt, nhưng kết quả là càng lau càng bẩn, hắn ta cũng mặc kệ…
“Đúng, ngươi ra giá đi.” Tô Linh Phong gật đầu.
Dịch Thủy Giác thấy chiếc ghế duy nhất kia không có người ngồi, lập tức tự mình ngồi phịch ở trên ghế, ngẩng đầu, híp mắt, lười biếng nhìn Tô Linh Phong: “Ngươi chỉ là một Luyện Kim Sư sơ cấp, những bản vẽ này, phần lớn ngươi đều không dùng được đúng không?”
“Bây giờ chưa dùng đến, không có nghĩa là sau này ta sẽ không dùng đến.” Tô Linh Phong bình tĩnh nói.
“Ách… Ngươi không phải đang mạnh miệng đó chứ? Hài tử thích mạnh miệng, không phải là hài tử ngoan…”
“Thế nào? Ngươi bán bản vẽ, còn phải căn cứ vào trình độ của đối phương mới quyết định có bán hay không sao?” Tô Linh Phong nhìn chằm chằm vào Dịch Thủy Giác, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói.
“Chuyện này…” Dịch Thủy Giác tìm một tư thế trên ghế, chậm rãi nói: “Thứ tốt, đương nhiên là phải bán cho người có thể phát huy giá trị của nó…”
Tô Linh Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bán hay không bán, mau nói thẳng ra đi.”
“Ta nói vị tiểu thư này, sự kiên nhẫn của ngươi cũng quá kém rồi…” Dịch Thủy Giác lắc đầu nói.
“Đối với một số người, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, vì vậy tốt hơn hết là ngươi không nên tiếp tục lãng phí thời gian của ta.” Tô Linh Phong lạnh lùng nói.
“Được rồi được rồi…” Dịch Thủy Giác giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-kho-tan-tinh/2556857/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.