Mặc Vấn Trần không trả lời câu hỏi của Tô Linh Phong, hắn buông đôi má của nàng ra, tay nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt nhắm lại cố gắng điều hòa hơi thở hỗn loạn của mình...
Tô Linh Phong dịch người muốn xuống giường, nhưng Mặc Vấn Trần đã đưa tay nắm lấy cánh tay cô, thở hổn hển hỏi: "Phong Nhi, ngươi muốn làm gì?"
"Đốt đèn." Tô Linh Phong nói bằng giọng đều đều.
"Đừng đi được không?" Mặc Vấn Trần nắm lấy cánh tay Tô Linh Phong không chịu buông.
“Tại sao?" Tô Linh Phong hỏi.
"Đừng thắp đèn được không?" Mặc Vấn Trần vẫn không trả lời câu hỏi của Tô Linh Phong, giọng điệu mang chút ý cầu khẩn.
"Vậy nói cho ta biết ngươi bị sao vậy? Bệnh cũ tái phát?"
Mặc Vấn Trần im lặng hồi lâu mới nói: "Cũng gần như vậy...". Thử đọc 𝑡𝐫𝓾yện không q𝓾ảng cáo 𝑡ại ⩵ T 𝐫 ù m T 𝐫 𝓾 y ệ n.Ⅴn ⩵
"Rất nghiêm trọng sao?" Tô Linh Phong nhướng mày.
"Vẫn ổn…"
Tô Linh Phong giơ tay còn lại lên lau trán cho Mặc Vấn Trần, trên đó đầy mồ hôi ướt ướt trơn trơn...
"Thế này gọi là ổn?"
"Ta thật sự không sao, lát nữa là ổn thôi..." Mặc Vấn Trần kéo Tô Linh Phong lại gần mình rồi ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng hỏi bên tai nàng: "Phong Nhi đang lo lắng cho ta ư?"
"Đừng lo, ta sẽ không chết trong nhà của ngươi." Không đợi Tô Linh Phong kịp nói xong, Mặc Vấn Trần đã cười khổ tiếp lời.
Lần đó hắn vô tình xông vào khuê phòng của nàng ở Tô phủ Lê Thành, nha đầu này cũng đã nói câu tương tự, hắn nhớ là...
Tô Linh Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi có bệnh còn tới khiêu khích ta? Muốn chết đi làm quỷ phong lưu hả?"
"Phong Nhi...ngươi…nghĩ về ta như vậy sao?" Giọng Mặc Vấn Trần hơi run rẩy...
"Không muốn ta nghĩ về ngươi như vậy thì nói cho ta biết sự thật đi."
“…” Mặc Vấn Trần ôm Tô Linh Phong, lặng im không nói gì.
Tô Linh Phong thở dài tìm kiếm chỗ đột phá khác: "Tại sao đôi mắt ngươi lại có màu tím?"
"Phong Nhi, mắt của ta cũng đen như ngươi thôi..." Mặc Vấn Trần bình tĩnh nói.
“Vậy sao? Ngươi ngẩng đầu lên, để ta xem mắt ngươi lần nữa."
"Bây giờ trời tối quá rồi, đợi trời sáng ta sẽ cho ngươi xem, để ngươi nhìn cho thật kỹ, được chưa?"
Tô Linh Phong lạnh lùng nói: "Mặc Vấn Trần, ngươi đừng hòng qua mắt ta, ban nãy ta rõ ràng nhìn thấy mắt ngươi lóe ánh tím...Theo như trong sách thì chỉ có hai tộc người có đôi mắt màu tím, mà cả hai chủng tộc đó đều đã biến mất khỏi đại lục mấy ngàn năm rồi…”
Mặc Vấn Trần không biết nên tiếp lời Tô Linh Phong như thế nào, chỉ đành ôm nàng chặt hơn...
Tô Linh Phong tiếp tục nói: "Tại sao trong cơ thể ta lại có sức mạnh minh chủ? Chuyện này có liên quan gì đến ngươi không?"
Vòng tay Mặc Vấn Trần siết chặt hơn vài phần, hắn mím môi im lặng.
"Ngươi hết lần này đến lần khác muốn ta tin ngươi, dựa vào cái gì mà ta phải tin ngươi đây? Một nam nhân ta chẳng hiểu biết gì, hơn nữa còn có ý đồ với ta?"
"Phong Nhi, ta sẽ không hại ngươi..." Mặc Vấn Trần nói xa xăm.
"Ta không tin ngươi." Giọng điệu Tô Linh Phong bình tĩnh lại lạnh lùng.
"Phong Nhi..."
"Đợi đến một ngày nào đó, khi thực lực của ta đã vượt qua ngươi, ta nhất định sẽ thoát khỏi khống chế của ngươi. Đến lúc đó nếu ngươi còn dám bám theo ta, ta nhất định sẽ không nương tay!" Lời nói Tô Linh Phong lạnh lùng nghiêm túc, khiến người ta không thể nghi ngờ tính xác thực trong đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]