Trong ấn tượng của Tô Linh Phong, Hứa Nặc luôn là một nữ hài tử kiên cường e dè, rất hiểu chuyện nhưng ít nói cũng rất biết cách kiểm soát cảm xúc của mình, nàng chưa từng nhìn thấy nàng ta nóng nảy và sắc bén như vậy nên nàng không khỏi nhướn mày kinh ngạc liếc nhìn Hứa Nặc.
Hứa Nặc cũng không biết mình bị làm sao, thấy nữ hài đó trêu chọc Đoàn Tử như đồ chơi thì nàng ta cảm thấy không vui, hơn nữa cách thiếu niên da màu lúa mạch hét lên với Tô Linh Phong khiến nàng ta càng khó chịu hơn! Vì vậy nàng ta đã đập bàn rồi đứng phắt dậy.
“Ngươi... Ngươi!” Người thiếu niên bị Hứa Nặc trách móc một trận, mặt hắn ta sa sầm lại, hắn ta chỉ vào Hức Nặc nhưng nhất thời không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Tránh xa ra! Đừng có làm chướng mắt bọn ta!” Hứa Nặc cau mày chán ghét.
“Ta chỉ muốn mua ma sủng mà thôi, ngươi không cần phải mắng người chứ?” Nữ hài tên Mật Mật thấy tay mình không bị cắn rách bèn kìm lại nước mắt trực trào, rồi nhìn Hứa Nặc chằm chằm.
“Mua ma sủng? Thế thì ngươi phải đi tiệm ma sủng mua chứ, chạy đến trà lâu mua ma sủng cái gì chứ?” Hứa Nặc liếc nhìn nữ hài đó rồi lạnh lùng nói: “Hơn nữa, tai nào của ngươi nghe thấy ta mắng ngươi? Nói ngươi ngu ngốc rõ ràng là sự thật, được chứ?”
Tiêu Minh Lãng tiếp tục cúi đầu uống trà, che giấu đi nụ cười trên môi, không ngờ người hầu thường ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-kho-tan-tinh/2556802/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.