“Ồ?” Mỗi đời chỉ có một con? Tô Linh Phong túm "nắm cơm nếp" tới gần để quan sát, nói vậy đây chỉ là một con ma thú không xuất bản thôi sao?
Nhưng cái thứ mềm nhũn này ngoại trừ bề ngoài đáng yêu, sờ vào khá thích thì có tác dụng thực tế gì chứ?
“Mẹ…” “Nắm cơm bếp” bị Tô Linh Phong túm ra xa bèn co chân lên vẻ không thoải mái, hai cái móng nhỏ giãy đành đạch, thân thể tròn vo uốn éo.
Mặc Vấn Trần nhìn ra được nghi hoặc trong lòng Tô Linh Phong, mỉm cười nói tiếp: “Đừng xem thường nhóc này, nhìn nhỏ xíu thế chứ nó không mềm mại dễ vỡ như bề ngoài đâu, đây là loài vật có sức phòng ngự gần như vô địch, là loại thú Cố Lợi có sức tổn thương vật lý rất cao.”
“…” Nhóc này sao? Phòng ngự vô địch? Sức tổn thương vật lý cao? Tô Linh Phong hoài nghi nhìn Mặc vấn Trần: “Huynh chắc chứ?”
“Hẳn là vậy.” Mặc Vấn Trần cười khẽ.
Hẳn??? Khóe miệng của Tô Linh Phong co lên, hai chữ “hẳn là” này có mấy phần đáng tin vậy?
Không phải nàng không tin Mặc Vấn Trần, nhưng với bề ngoài “nắm cơm nếp” này, quả thật nhìn không ra chút nào…
“Dừng!” Tiểu Bạch ôm hai cái móng, khinh thường nhìn “nắm cơm nếp” đang tội nghiệp giãy dụa trong tay Tô Linh Phong, chen miệng vào: “Đây quả thật là một con Cố Lợi luân hồi, nhưng có lợi hại cũng chỉ biết công kích vật lý thôi, vô dụng!”
Theo trí nhớ truyền thừa của Tiểu Bạch, “nắm cơm nếp”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-kho-tan-tinh/2556751/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.