Chương trước
Chương sau
"Con... con..." Nhìn vẻ mặt u ám của Tô Hoành, Tô Dục Mẫn không khỏi hoảng sợ, thật lâu không trả lời.

Thấy vậy, Tam phu nhân vội vàng nói: "Phu quân à, từ trước đến nay Mẫn Nhi đều cư xử tốt và hợp tình hợp lý, sao lại có thể chủ động gây rắc rối cho Linh Phong được? Chắc chắn là nha đầu Linh Phong đó bịa ra! Mà chắc chắn là nó phải có một số thủ đoạn để gài bẫy Mẫn Nhi, mới khiến cho Mẫn Nhi ngây thơ bị hại. Nếu không làm sao một tên phế vật có thể làm tổn thương Mẫn Nhi được! Phu quân phải làm chủ cho Mẫn Nhi!”

Ngây thơ... Mẫn Nhi? Tô Linh Phong giật giật khóe miệng, không nói nên lời.

"Tam muội muội..." Nhị phu nhân khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "A, tuy rằng Phong Nhi ngày thường phụ lòng mong đợi của chúng ta, thích gây phiền phức, nhưng nàng cũng không có tâm tư tính toán như vậy, ngươi không nên chỉ dựa vào suy đoán mà vu oan cho nàng.” Mặc dù bà chưa bao giờ gần gũi đứa con gái này, nhưng bà cũng không muốn nghe người khác nói Tô Linh Phong sai, nhất là Tam phu nhân luôn chống đối lại bà.

"Hừ! Bây giờ ngươi lại nhớ tới mà nói giúp cho con gái phế vật sao, là vì sợ con gái gặp không may sẽ liên lụy đến ngươi?" Tam phu nhân ác ý nói.

"Tam muội muội... sao muội lại nói thế này..."

"Tiểu Mị, Dạ Lam, không sao đâu, có phu quân ở đây, chắc chắn sẽ tìm hiểu chuyện đã xảy ra, những người vừa rồi không có ở đó, đừng tùy tiện can thiệp vào. Sẽ ảnh hưởng đến suy đoán của phu quân.” Đại phu nhân uy nghiêm mà nói như cảnh cáo.

“Hừ hừ!” Tam phu nhân khịt mũi, không dám nói thêm.

Tô Hoành cau mày, nhìn chằm chằm vào Tô Dục Mẫn và hỏi: "Mẫn Nhi, tại sao ngươi không trả lời câu hỏi của ta?"

“Thưa phụ thân, Mẫn Nhi nghe nói rằng tỷ tỷ đã đánh nhau với Đại thiếu gia nhà họ Triệu ở trên phố mấy ngày trước. Mà thiếu gia nhà họ Triệu đã thua tỷ tỷ rồi!"

Tô Dục Mẫn bình tĩnh lại và nói tiếp: “Mẫn Nhi nghĩ rằng nếu tỷ tỷ có thể đánh bại một võ sĩ, chắc tỷ ấy đã đột phá được võ học nên mới tìm đến tỷ tỷ để học hỏi lẫn nhau.”

Ngay khi giọng nói của Tô Dục Mẫn vừa ngừng, mọi người bắt đầu bí mật bàn tán, mấy ngày nay ở Lê thành có tin đồn rằng đại tiểu thư phế vật của họ đã đánh bại thiếu gia nhà họ Triệu trên phố. Nhưng không tận mắt nhìn thấy nên rất nghi ngờ tính xác thực của chuyện đó. Nếu hôm nay Nhị tiểu thư thật sự chịu tổn thương trong tay Đại tiểu thư, như vậy xem ra lời đồn đại rất có thể là sự thật...

Tô Linh Phong lạnh lùng liếc nhìn Liễu Nhi ở trong góc.

Khi Liễu Nhi chạm phải ánh mắt như kim châm của Tô Linh Phong, cô ta không khỏi run lên sợ hãi...

“Như vậy, khi học hỏi, ngươi đã thua Đại tỷ?” Mặc dù vẻ mặt Tô Hoành vẫn rất bình tĩnh, nhưng không khó để nghe thấy sự nghi ngờ trong giọng điệu của ông.

Trên mặt Tô Dục Mẫn lộ ra vẻ không muốn, hơi cúi đầu nói: "Không ngờ tỷ tỷ đã đột phá đấu khí cấp 1. Mẫn Nhi chủ quan đã bị tỷ tỷ đánh bại..." Đấu khí trước kia của Tô Linh Phong chỉ cô đọng trong lòng bàn tay, hẳn là đấu khí cấp một, đúng không? Chỉ là... Đấu khí cấp một lại có sức mạnh lớn như vậy, có thể dùng một lòng bàn tay đập vỡ tấm khiên băng của cô ta? Tô Dục Mẫn có chút nghi ngờ...

Tuy nhiên, thua trong tay người phụ nữ ngu ngốc này là nỗi xấu hổ lớn nhất của cô ta kể từ khi Tô Dục Mẫn được sinh ra! Cô ta sẽ không bao giờ tha cho nàng! Chỉ cần chờ đợi, một ngày nào đó, cô ta sẽ giẫm phế vật si tình này dưới chân, để nàng liếm giày của mình như một con chó!

Đột phá đấu khí cấp một? Đại tiểu thư đã đột phá đấu khí cấp một?

Gì? Đồ phế vật nổi tiếng của nhà họ Tô còn có thể đột phá đấu khí cấp một?

Đấu khí cấp một? Liệu có thể đánh bại một linh thuật sĩ có thiên phú rất cao?

Thật không thể tin được...

Mọi người đều tròn mắt và ngạc nhiên nhìn Tô Linh Phong.

"Phong Nhi, những gì Mẫn Nhi nói là sự thật? Ngươi thật sự đã đột phá đấu khí cấp một? Sao không nói sớm hơn?" Tô Hoành hưng phấn nói.

Tô Linh Phong khẽ liếc nhìn Tô Dục Mẫn, phản ứng của cô ta khá nhanh, chính Tô Dục Mẫn vừa tìm ra lý do thất bại vừa tiết lộ chuyện rằng nàng đã học được đấu khí. Tuy nhiên kể từ đó, phế vật ngày xưa như nàng lại nhân được sự chú ý, nhưng không đến mức uy hiếp đến địa vị của Tô Dục Mẫn. Chỉ cần tư chất của cô ta không quá kém và chịu khó tập luyện chăm chỉ thì không khó để trở thành một võ sĩ tài giỏi, nhưng một người không có linh căn thì không bao giờ có thể trở thành một linh thuật sĩ.

"Thưa phụ thân, Linh Phong vừa mới đột phá, hơn nữa đột phá đấu khí cấp một thì cũng không có gì đáng tự hào."

"Xem ra Linh Phong đã thực sự trưởng thành rồi. Không chỉ biết dốc lòng luyện tập, còn không kiêu căng không nóng vội, đó là rất tốt!” Tô Hoành cười vui vẻ: "Sau này hai tỷ muội nên hòa thuận và học hỏi lẫn nhau nhiều hơn mới được!”

"Phụ thân thật là đề cao Linh Phong rồi.” Tô Linh Phong nhìn liếc qua pháp trượng trên tay Tô Dục Mẫn, trên môi nàng nở nụ cười giễu cợt: "Lần này là do muội muội đánh giá thấp đối phương, Linh Phong may mắn không bị thương. Lần sau, muội muội lại cầm cây trượng có ma hạch băng bậc năm và linh thạch khảm ngọc đến thảo luận với Linh Phong. Phụ thân lại có thể phải nhặt xác của Linh Phong." Ngay khi Tô Linh Phong nói những lời này, trong sân đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường...

Chỉ có ngươi rồng nhỏ nhẫn tâm, vẫn sử dụng móng vuốt nhỏ muốn "cướp giật" quyền trượng trong tay Tô Dục Mẫn một cách vô ích: "Bảo thạch của ta, bảo thạch của ta...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.