Chương trước
Chương sau
Edit: Thảo My
Lần đầu tiên của nữ nhân, là thời khắc có bao nhiêu trang trọng, ở đêm động phòng hoa chúc, tất cả bản thân giao cho phu quân mình, cùng nam nhân mến yêu kết làm một thể.
Mặc dù nàng rất thích hắn, nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì, nhưng hiện nay, hắn lại xem nàng thành một nữ nhân khác, mà nàng chỉ là một thế thân, đây thật là chuyện vô luận như thế nào cũng không thể nào tiếp thu được.
Đau đớn lần đầu tiên là hết sức nhiệt liệt và khắc sâu, nhưng hắn lại không có chút nào thương tiếc, cũng không khống chế tốt sức lực đối đãi nàng, nàng gắt gao cắn đôi môi cánh hoa, nhưng vẫn không chịu được đau đớn to lớn kia, có giọt máu theo cánh môi nhỏ xuống.
Dù là nàng cũng vô pháp nhịn đau, nhưng cũng không muốn tổn thương hắn chút nào, ngón tay nắm chặt ga giường dưới người, cũng không muốn lưu lại bất kỳ dấu gì trên người hắn.
Nhưng hắn lại đối với nàng không chút nào thương tiếc, ở trên da thịt trắng noãn mịn màng của nàng lưu lại vết hôn tím bầm, nhìn qua thấy mà đau lòng.
Đến cuối cùng, đau đớn rất nhiều, nàng rốt cuộc cảm nhận được một loại cảm giác hết sức kỳ diệu, trừ đau đớn ra, ở trong đó có loại cảm giác nói không ra lời.
"Ư......" Nàng thế nhưng phát ra một tiếng rên rỉ, sau khi phát hiện, nàng lại cắn chặt cánh môi, cảm giác xấu hổ tràn đầy trong lòng.
Thật là quá xấu hổ, nàng...... Nàng tại sao có thể phát ra âm thanh như vậy, may là hắn bây giờ là uống rượu say cái gì cũng không biết, nếu không nàng thật là không có đất dung thân. Cho nên dù nàng không thể tiếp tục chịu được cảm giác như vậy, cũng bắt buộc mình vô luận như thế nào cũng không thể kêu lên tiếng nữa, nàng còn muốn giữ cho mình một điểm tự tôn cuối cùng.
Nhưng mà đối với nam nhân mà nói, phản ứng của nữ nhân chính là khích lệ lớn nhất đối với bọn họ, nữ nhân dưới người thân thể cứng ngắc, cho nên tự nhiên khiến hắn rất không hài lòng, trong tiềm thức cũng muốn dùng hành động để chứng minh năng lực của mình, cho nên động tác phía dưới càng tăng lên ác liệt. Nàng dù nhẫn nại thế nào vẫn phát ra âm thanh khó nhịn, lần này nước mắt chảy xuống cũng không phải bởi vì khổ sở, mà là hoan vui.
Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy mình đã không cách nào nữa chịu đựng nữa, kêu khóc cầu xin hắn thả nàng, thân thể của nàng vốn yếu đuối, mới vừa vì dùng thuật trị thương chữa thương cho hắn làm linh khí hao tổn, cho nên hiện tại cũng không còn bao nhiêu hơi sức, cuối cùng nàng cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.
......
Sau khi dục vọng tiêu tán, mùi rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.
Chờ lúc Thương Mặc Tuyết thanh tỉnh lại, đã phát hiện chỗ mình đang ở, Thiên Thủy điện Mị Hương Các.
Hắn chỉ nhớ bởi vì chuyện của Mẫu Đơn tâm tình không tốt chạy tới nơi này uống rượu, sau lại...... Sau lại đã xảy ra chuyện gì?
Thương Mặc Tuyết có một vấn đề, chuyện trước khi mình say rượu nhớ, nhưng chuyện đã xảy ra lúc say rượu lại hoàn toàn không nhớ ra, cho nên hắn cũng căn bản cũng không biết mình rốt cuộc đã làm gì.
Hắn hơi ngẩn ra, chú ý đến y phục tán lạc đầy đất, có hắn, vẫn còn có......
Vẻ mặt của hắn đột nhiên trầm xuống, vẫn còn có y phục của nữ nhân.
Đột nhiên, hắn cảm giác có cái gì không đúng, trong ngực hắn, thậm chí có một thân thể mềm nhũn, ấm áp, hắn không dám tin cúi đầu xuống, quả thật nhìn đến một nữ tử tóc dài cả người đang trần truồng ngủ ở trong ngực của mình.
Trong không khí còn chưa tan đi hơi thở mập mờ và đám bừa bãi đầy đất, cùng với dấu vết trên người nữ tử ở đây đều không tiếng động nói cho hắn biết xảy ra chuyện gì.
Thương Mặc Tuyết là Lang Vương địa vị cao quý, trước kia cũng không phải không có nữ nhân, nhưng sau lại gặp phải Mẫu Đơn từ từ đối với nàng cảm thấy hứng thú, Mẫu Đơn tâm cơ quá mức thâm trầm, hơn nữa còn thích cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, Thương Mặc Tuyết thiếu chút nữa bị nàng nắm mũi dẫn đi.
Cho nên, sau khi có cảm giác với Mẫu Đơn, hắn giữ mình trong sạch, thật lâu không chạm qua nữ nhân.
Hiện nay, thậm chí có nữ nhân gan lớn ban ngày chạy đến nơi đây quyến rũ hắn!
Không sai, chính là quyến rũ! Trừ cái này, hắn căn bản không có nghĩ đến cái khác, Thiên Thủy điện không phải là người nào cũng có thể tiến vào, trừ phi có lệnh của hắn hoặc là Túc Ly Mị ra, nữ nhân này ở chỗ này, vậy nhất định cũng là bởi vì nàng nghĩ lấy được sủng hạnh của hắn mà cố ý sử dụng thủ đoạn.
Thương Mặc Tuyết vốn nhớ nhung Mẫu Đơn, hiện nay chuyện đã xảy ra như vậy, nếu như bị Mẫu Đơn biết càng không cách nào đối mặt với nàng, lập tức nổi trận lôi đình, vội vã mặc quần áo tử tế, lay tỉnh nữ nhân bên cạnh.
Nhược Khê bởi vì thân thể quá mệt mỏi quá yếu đuối, cho nên vẫn còn ở trong mê ngủ, lạnh như thế còn bị người thô lỗ lay tỉnh, nàng giật mình, mở ra khóc hai mắt sưng đỏ, ánh mắt của nàng chống lại ánh mắt phẫn nộ của Thương Mặc Tuyết, trong nội tâm lập tức run lên.
Thương Mặc Tuyết vốn tưởng rằng nàng là thị nữ Đế Cung, thế nhưng khi thấy rõ mặt của nàng, không dám tin mở to hai mắt: "Nhược Khê, lại là ngươi!"
Nhược Khê biết được tình trạng lúc này, trong lòng nàng căng thẳng, cũng không biết nên nói cái gì, vội vàng dùng y phục che kín thân thể trần truồng của mình, khó chịu cắn môi, nàng không biết nên làm sao sao ứng đối tình huống trước mắt.
Xảy ra chuyện như vậy nàng hoàn toàn không nghĩ đến, hơn nữa nếu như nàng có thể sớm tỉnh lại, nhất định sẽ lựa chọn chạy khỏi nơi này, tránh khỏi hết thảy nhếch nhác.
Nhưng bây giờ nói gì đều vô dụng, thế cục đã tạo thành, nàng...... Nàng phải làm gì?
Trong lòng nàng thậm chí còn có một điểm nho nhỏ kích động, nếu là hắn say rượu vô ý xâm phạm nàng, như vậy...... Hắn sẽ phụ trách chứ?
Coi như người hắn thích là Mẫu Đơn, nhưng mình có thể ở bên cạnh hắn, coi như không cần thân phận vương hậu, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Thương Mặc Tuyết canh chừng động tác nàng, khiếp sợ ra, đột nhiên lộ ra một màn nụ cười châm chọc: "Thì ra là ngươi một mực đều ở đây diễn trò vừa cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, vì chính là hấp dẫn chú ý của Bổn vương, sau đó leo lên giường của Bổn vương? Tinh linh vương thật đúng là nuôi một nữ nhi tốt."
Thời điểm hắn nói ra những lời này, trong lòng cũng cảm thụ không được hay, tỉnh dậy, làm chuyện có lỗi với Mẫu Đơn, mà nữ nhân lại là Nhược Khê hắn vẫn đối đãi như muội muội, thật đúng là châm chọc đến cực điểm.
Nhược Khê không nghĩ tới hắn lại nói ra lời nhục nhã nàng, lập tức khó chịu cúi đầu xuống: "Mặc Tuyết, ta......"
"Câm mồm, ngươi còn muốn gọi tục danh của Bổn vương." Thương Mặc Tuyết lạnh giọng cắt đứt lời của nàng.
Nhược Khê vốn hết sức nhát gan, không chịu nổi kinh sợ, nàng ôm thân thể của mình, uất ức rơi xuống nước mắt, nàng chẳng làm cái gì sai cả.
Thương Mặc Tuyết nhìn bộ dáng này của nàng, càng cảm thấy chói mắt: "A...... Giả bộ cái gì chứ, cái gì công chúa Tinh linh tộc thanh thuần, đều là giả vờ đi, hóa ra là một dâm phụ lẳng lơ, cũng biết quyến rũ nam nhân, bây giờ còn dám động chủ ý đến trên đầu Bổn vương là phụ thân ngươi dạy ngươi như vậy?"
Run lẩy bẩy nho nhỏ thân thể nhưng thời điểm hắn nói tới cha mình, có dũng khí phản kháng, nàng hàm chứa nước mắt ủy khuất nhìn hắn: "Không cho ngươi nói phụ vương ta như vậy."
"A...... Bổn vương nói sai? Con không biết dạy, lỗi của cha? Bổn vương trước còn tưởng rằng ngươi là một nữ tử cá tính, nhưng không nghĩ ngươi lại cũng giống những nữ nhân kia, thật là khiến Bổn vương thất vọng."
Hắn cũng không nguyện ý tin tưởng đây là sự thực, nhưng còn có cách giải thích khác sao?
Hắn một thân một mình ở trên Thiên Thủy Điện, nàng đến làm cái gì? Hơn nữa người hắn thích chỉ có Mẫu Đơn, tuyệt đối sẽ không đụng nữ nhân khác, nàng lại ngủ ở bên cạnh mình, vậy nhất định chính là nàng mượn cơ hội quyến rũ hắn, cho nên mới phải tạo thành hậu quả hôm nay.
Nhược Khê há miệng muốn giải thích chút gì cho mình, nhưng nhìn đến dáng vẻ lạnh lùng kia, trái tim cũng hết sức băng giá.
Sự trong sạch của mình đã không có, mà ở sau khi nàng tỉnh lại, nam nhân cướp đi thân thể nàng lại nói với nàng lời nói lạnh lùng vô tình như vậy, nàng thật là có chút không thể nào tiếp thu được.
Có nén nước mắt, nàng lung tung khoác y phục đã hoàn toàn nát vụn lên người, thân thể vô cùng khó chịu, nàng cơ hồ đứng không vững, dấu vết trên da thịt trắng như tuyết, làm đau nhói trái tim Thương Mặc Tuyết.
Sau khi thoáng sửa sang xong bản thân, nàng hèn mọn quỳ trên mặt đất: "Lang Vương nếu cho là Nhược Khê như thế, Nhược Khê không lời nào để nói, chuyện ngày hôm nay, hi vọng Lang Vương không nên so đo, Nhược Khê nhất định sẽ giữ kín như bưng, tuyệt đối sẽ không nhắc tới với bất luận kẻ nào, cầu xin Lang Vương thành toàn."
Thương Mặc Tuyết chỉ là cười lạnh: "Ngươi cho rằng, hiện tại giả bộ làm người tốt Bổn vương sẽ tha thứ cho ngươi? Hay hoặc là, ngươi muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào uy hiếp Bổn vương cưới ngươi làm phi? Đừng có nằm mộng, trong lòng ta, ngươi căn bản kém một sợi tóc của Mẫu Đơn, Bổn vương về sau không bao giờ muốn thấy ngươi nữa."
Hắn thật là quá thất vọng với Nhược Khê, trước thật cảm thấy nàng là một nữ tử rất hiếm có, lại không nghĩ rằng nàng lại làm ra chuyện như vậy.
Nước mắt Nhược Khê cố nén rốt cuộc rơi xuống, nàng che miệng mới có thể làm cho mình không nức nở nghẹn ngào ra tiếng, sau đó xoay người chạy đi.
Lúc ấy, nàng cố thử chạy nhiều lần như vậy đều không được, vẫn bị hắn kéo trở về, mất đi trong sạch, nhưng bây giờ, cũng là hắn đang lạnh lùng đuổi nàng đi.
Nàng chạy đến một góc tối không người, thống thống khoái khoái khóc lớn một hồi, sau đó mới nhớ tới phụ vương vẫn còn ở hành cung chờ nàng cùng trở về Tinh Linh Giới, nhưng...... cái bóng của nàng ở hồ nước bên cạnh có thể thấy lúc này mình nhếch nhác thế nào.
Tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch, nếu nàng mang bộ dáng này trở về, phụ vương nhất định sẽ lo lắng.
Cho nên, nàng tìm một bộ y phục thị nữ mặc rồi trở về, Như Thiên thấy bộ dáng này của nàng tự nhiên hết sức kỳ quái, nàng chỉ có thể ấp úng nói mình không cẩn thận rơi vào hồ, cho nên mới phải...... Nàng không muốn nói khoác, không muốn gạt cha mình, trong lòng thật sự không dễ chịu.
Bởi vì Nhược Khê luôn luôn khéo léo an tĩnh, cũng không gây họa, cho nên Như Thiên đối với nàng vẫn vô cùng yên tâm, nàng giải thích thế nào hắn cũng tin, cũng không lại hỏi tới.
Nhưng sau đó hắn hết sức hối hận mình quá lỗ mãng, không đủ quan tâm nữ nhi của mình, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại hoàn toàn không biết chuyện.
Hiện tại Đế Quân đã ra chỉ dụ, triệu Nhược Khê vào cung làm bạn với Đế hậu, thật không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Nhược Khê ở trong phòng mình, tay nhè nhẹ vuốt bụng của mình: "Đứa bé, mẫu thân thật sắp lừa gạt không nổi nữa."
Công chúa Tinh linh tộc chưa kết hôn mà có con, tin tức này nếu truyền đi, chỉ sợ thanh danh của nàng có thể kinh khủng hơn Nguyệt Phi Yên lúc trước, thậm chí phụ vương cùng cả Tinh linh tộc cũng sẽ bởi vì nàng mà hổ thẹn, cho nên nàng muốn hết sức giấu diếm. Tự mình một người lặng lẽ gánh chịu, cả nàng phụ vương cũng không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.