Chương trước
Chương sau
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Cách tử hình của Hồ Tộc cực kỳ tàn nhẫn, cho dù chết cũng không thể cho một nhát sảng khoái, người chịu hình phải chịu đựng sự đau đớn róc xương lóc thịt.
Khi Quý Phi Nhi chạy đến, Cảnh Hiên đã bị cột lên trụ hành hình, nhìn thấy bộ dạng cả người toàn máu của hắn, nàng vô cùng đau lòng, vội vàng hô to dừng tay.
Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt nhìn, thấy Túc Ly Mị không tới thì hoàn toàn không kiêng nể gì, "Mau ra tay, không cần để ý tới nó."
Quý Phi Nhi vô cùng tức giận, "Dừng tay, mau thả người ra!"
"Ha ha ha, nơi này chính là Hồ Tộc, là địa bàn của Bổn vương, ngươi định làm loạn gì ở đây? A...... Lần trước Bổn vương không thể giết chết ngươi, không ngờ hiện tại ngươi dám tự mò tới? Rất tốt, vậy hôm nay ngươi chết cùng Cảnh Hiên đi!"
"Phi Yên, đi mau, nơi này nguy hiểm, nàng không cần phải lo cho ta." Cảnh Hiên chỉ sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, muốn nàng nhanh chóng rời đi, bởi vì bây giờ Nguyệt Vô Tu đã là lục thân bất nhận (không nhận người thân).
Lam Nguyệt nhìn trưởng công chúa thì biết rõ nhất định là bà đi tìm Quý Phi Nhi tới giúp đỡ, lập tức cười lạnh một tiếng, "Đại Vương thấy không, đây chính là lòng tốt của muội muội người, theo ta thấy, mẫu tử các nàng không có một người nào tốt, rõ ràng là đã thông đồng từ trước."
Trưởng công chúa cực kỳ tức giận, không thèm khách khí với bà ta nữa, "Lam Nguyệt, ngươi đừng có mà châm ngòi ly gián, Vương huynh biến thành như bây giờ, ngươi không thể không liên quan, ta đối xử tốt với ngươi như thế, vậy mà ngươi hoàn toàn không để ý tình cảm tỷ muội, còn muốn giết con trai của ta, nhất định ngươi sẽ gặp phải báo ứng."
Trước mặt loại người không nói lí lẽ này, lôi thân phận ra không có bao nhiêu tác dụng, nhất là Túc Ly Mị còn không ở bên người, Quý Phi Nhi có chút tức giận, nàng còn tưởng rằng nhất định hắn sẽ theo tới, nhưng rõ ràng hắn không theo tới đây chứ sao.
Đao phủ giơ đại đao lên, muốn chém về phía Cảnh Hiên, ngay lúc quan trọng, một luồng sáng bạc thoáng qua, dây thừng trên người Cảnh Hiên đột nhiên tự động rơi ra, hắn lập tức phản ứng, giơ chân đá văng bàn tay của đao phủ.
Quý Phi Nhi nhìn xung quanh, vừa rồi...... Đó là Túc Ly Mị sao? Nhưng tại sao hắn không hiện thân?
Sắc mặt Nguyệt Vô Tu đại biến, ông ta biết nhất định là Túc Ly Mị tới, tức giận kêu to, "Túc Ly Mị, Bổn vương xử lý chuyện trong tộc mình, chẳng có quan hệ gì với ngươi, vậy mà ngươi lại chõ mõm vào nhiều như vậy, không ngờ ngươi rộng lượng như thế, ngay cả tình địch của mình cũng cứu."
Túc Ly Mị vẫn không hiện thân, nhưng hiện trường lại vang vọng tiếng nói của hắn, "Nguyệt Vô Tu, đừng tưởng rằng Bổn vương không dám giết ngươi, Bổn vương lấy thân phận Đế Quân tuyên bố, từ giờ trở đi, ngươi đã không còn là Hồ Tộc vương, tất cả Hồ Tộc không có bất cứ quan hệ gì với ngươi, sau này Bổn vương tự sẽ chọn người có đức hạnh tài năng làm Hồ vương, người nào còn dám thông đồng làm bậy với Nguyệt Vô Tu, Bổn vương sẽ giết không tha."
Nghe đến mấy câu sau, những tướng sĩ Hồ Tộc kia không biết nên nghe ai, đứng đó bàn luận xôn xao.
"Đế Quân có pháp lực cao cường thế kia, đối nghịch với ngài sẽ chết rất thê thảm."
"Đúng vậy, mặc dù chúng ta có Đại Vương, nhưng là cả Giới yêu ma đều thuộc về Đế Quân, chúng ta không thể cãi mệnh lệnh của ngài ấy, nếu không chẳng phải sẽ là phản đồ của Giới yêu ma sao?"
"Nhìn tình hình của đại vương cũng không có kết quả gì, chúng ta đều là dũng sĩ chính nghĩa, tuyệt đối không thể làm phản đồ của Giới yêu ma."
Vì vậy, tất cả bọn họ đều buông vũ khí xuống, quỳ trên mặt đất, "Tất cả nghe theo Đế Quân sai bảo."
Nguyệt Vô Tu tức giận cắn răng, không ngờ ngay cả thân phận của ông ta mà Túc Ly Mị cũng tước đoạt, đáng chết.
Thật ra thì ông ta nên cảm thấy may mắn, nếu như không phải là bởi vì ông ta dùng tính mạng của Tố Hoa ra uy hiếp, ông ta hoàn toàn không thể sống được đến bây giờ.
Lam Nguyệt không dám tin, "Cái gì? Tước đoạt thân phận của chúng ta? Vậy chẳng phải sau này ta không thể làm Vương Hậu sao, sao có thể như vậy? Đế Quân, ngươi dám làm như vậy, tính mạng của Tố Hoa đang nằm trong tay chúng ta, chẳng lẽ các ngươi muốn ả ta chết sao?"
Quý Phi Nhi cười lạnh, "Cùng một điều kiện còn có thể uy hiếp ta hai lần sao? Thức thời một chút, giao thuốc giải ra, chúng ta còn có thể suy tính, giữ cho các ngươi toàn thây."
Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt làm nhiều chuyện xấu như vậy, tội ác tày trời, theo luật của Giới yêu ma là nhất định phải chết.
Lúc này, đột nhiên một bóng người đơn bạc đứng dậy.
"Lam Nguyệt, thì ra thật sự là ngươi làm dùng tính mạng ta để uy hiếp nữ nhi của ta, ta cho ngươi biết, ta tuyệt đối không để ngươi thực hiện được."
Lam Nguyệt khinh thường nói, "Có sức nói lời này thì chẳng bằng van cầu con rể của ngươi, tự hủy nguyên thần sau đó để cho chúng ta một con đường sống, nếu không mạng của ngươi nhiều nhất chỉ còn hai ngày thôi."
"Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi tổn thương chúng, cho dù hiện tại phải chết, ta cũng không có một câu oán hận nào, Lam Nguyệt, ta bị ngươi nhốt lâu như vậy, chịu nhục, nhưng ngươi hoàn toàn không để ý tới tình cảm tỷ muội của chúng ta, vậy thì kết thúc tất cả mọi thứ tại đây đi! Phi nhi, mẫu thân biết, các con vì ta nên mới cố kỵ bỏ qua cho hai kẻ xấu này, hiện tại mẫu thân đi trước một bước, nhất định con phải giết bọn họ, báo thù cho vi nương." Đột nhiên Tố Hoa chạy tới nhặt thanh kiếm cách đó không xa lên, sau đó gác lên cổ mình.
"Đừng!" Không ngờ Lam Nguyệt hô lớn tiếng nhất, cũng không phải sợ Tố Hoa sẽ chết, mà là sợ bọn họ sẽ phải chết.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể lấy Tố Hoa ra uy hiếp, hơn nữa bà ta cho rằng đến lúc đó bọn chúng lo lắng cho tính mạng của Tố Hoa, nhất định sẽ thả bọn họ một con đường sống, nếu Tố Hoa chết rồi, vậy tất cả sẽ xong.
Túc Ly Mị vừa ra tay, kiếm kia lập tức rơi trên mặt đất, Quý Phi Nhi nhanh chóng chạy tới ôm chặt bà, "Mẫu thân, sao người có thể làm chuyện điên rồ như vậy, không phải còn có thời gian hai ngày ư, nhất định chúng ta có thể tìm được cách cứu người."
Không ai phát hiện sắc mặt Nguyệt Vô Tu có chút khác thường.
"Ngươi...... Là tỷ muội với Lam Nguyệt?" Sự thật này khiến cho ông ta vô cùng kinh ngạc, không phải nàng ta chỉ là một tỳ nữ thôi sao? Hơn nữa khuôn mặt xấu xí, ông ta chưa từng liếc mắt nhìn lấy một cái.
Tố Hoa không nói gì, nhưng Quý Phi Nhi lại không nhịn nổi nữa, "Lam Nguyệt, mẫu thân ta là thân tỷ tỷ của ngươi, hơn nữa lúc ngươi nghèo túng còn có ân với ngươi, không ngờ ngươi lại lấy oán báo ân, phá hủy dung mạo của mẫu thân ta, sau đó lại càng không chừa thủ đoạn hãm hại bà, tại sao có thể có loại nữ nhân ác độc như ngươi, Nguyệt Vô Tu, ông thật là một kẻ mù, vậy mà lại cưới một nữ nhân như vậy, đây chính là báo ứng của ông."
Không ngờ Nguyệt Vô Tu không tức giận, ngược lại nhìn Lam Nguyệt, "Không phải nàng nói nhà nàng chỉ có một nữ nhi là nàng sao, tại sao không nói với ta là nàng còn có một tỷ tỷ?"
Vẻ mặt Lam Nguyệt lập tức có chút kinh hoảng, "Chuyện này...... Cái này, nàng ta xấu như vậy, phụ thân cũng không quản nàng nữa, thân phận của nàng ta chẳng khác nô bộc là mấy, ta mới không có nói cho ngươi biết, hơn nữa cũng không phải là chuyện quan trọng gì."
Suy nghĩ của Nguyệt Vô Tu đột nhiên trở lại thật nhiều năm trước, thiếu niên nghèo túng xâm nhập vào khuê phòng của tiểu nữ oa, nàng tự xưng là đại tiểu thư trong phủ.
Sau này vì báo ân, ông ta đã tới cửa cầu hôn, cưới Lam Nguyệt về, cho tới bây giờ cũng không hoài nghi gì, bởi vì nhà nàng chỉ có một nữ nhi là nàng. Cho nên ông ta liền nhận định nàng chính là tiểu nữ oa đã cứu mình năm đó, nhưng bây giờ nghe nàng nói như vậy, ông ta nhìn Tố Hoa, lại có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Còn chưa ngẫm nghĩ kỹ, Lam Nguyệt đã lên tiếng, "Đã là lúc nào rồi, bây giờ ngươi còn có tâm tình hỏi cái chuyện này, không thấy suýt chút nữa chúng ta không sống được sao?"
Giọng của Tố Hoa dù không lớn nhưng lại vô cùng kiên định, "Lam Nguyệt, những gì ngươi có bây giờ vốn nên là của ta, ngươi đoạt đi tất cả mọi thứ thuộc về ta, hưởng thụ cuộc sống vốn nên thuộc về ta, cho tới bây giờ ngươi cũng không biết cái gì gọi là xấu hổ sao? Cho tới bây giờ ngươi không có một chút lương tâm lo lắng nào sao?"
"Ngươi...... Câm mồm, không được nói, cho dù ngươi nói ra cũng không có ai tin ngươi." Lam Nguyệt thẹn quá thành giận, chỉ sợ nàng sẽ nói hết sự thật năm đó ra.
Trên thực tế, ngày đó ở cửa khuê phòng của Tố Hoa, bà ta lén nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, sau đó Nguyệt Vô Tu lại cho người ta tới cầu hôn, bà ta đã dựa vào thân phận của Tố Hoa để gả vào Đế Cung, trở thành Đế hậu tôn quý, cũng để cho nàng làm thị nữ của bà ta, tìm mọi cách hành hạ.
Không sai, tất cả mọi thứ bà ta có bây giờ đều là của Tố Hoa, nhưng vậy thì sao? Nếu bà ta giành được, đó chính là của bà ta.
"Bây giờ ngươi đang sợ sao? Thật ra thì bây giờ đã đến nước này, nói hay không cũng không có ý nghĩa gì nữa." Nàng cũng không tranh giành gì với bà ta, bởi vì nàng hoàn toàn không cần, nếu như nàng biết Nguyệt Vô Tu sẽ biến thành người như vậy, nhất định nàng sẽ không cứu ông ta.
"Ngươi câm mồm! Bổn cung không thẹn với lương tâm, tại sao phải sợ?" Tuy nói vậy, trong giọng nói của bà ta rõ ràng đã có chút hốt hoảng.
Lúc Nguyệt Vô Tu hỏi bà ta chuyện ngọc bội, lúc bà ta thế thân Tố Hoa nói mình chính là tiểu nữ oa đã cứu ông ta lúc xưa, thật ra trong lòng bà ta đầy thấp thỏm, sau đó bà ta lại lấy tính mạng của mẫu thân Tố Hoa ra uy hiếp nàng không được nói chuyện này ra, nếu không sẽ giết mẫu thân nàng.
Nguyệt Vô Tu nghe xong lời này càng thêm nghi ngờ, "Rốt cuộc là ý gì? Lam Nguyệt, chẳng lẽ nàng có chuyện gì gạt Bổn vương sao?"
"Không có, làm sao có thể? Ngươi tuyệt đối không được nghe tiện nhân này nói bậy." Cho dù hiểu rõ tình thế hiện nay cực kỳ bất lợi cho mình, bà ta cũng không hy vọng bị người nói ra sự thật, nếu không đến lúc đó ngay cả Nguyệt Vô Tu cũng sẽ gạt bỏ bà ta.
Tố Hoa khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, bởi vì căn bản là nàng khinh thường phải nói ra.
Quý Phi Nhi nhìn cả người Cảnh Hiên đầy máu, yếu đuối hôn mê bất tỉnh, nàng và trưởng công chúa lo lắng đi tới cùng nâng hắn lên.
"Cảnh Hiên, Cảnh Hiên." Nàng gọi thật lâu, rốt cuộc hắn đã khôi phục lại một chút ý thức.
Đưa bàn tay dính đầy máu muốn sờ mặt nàng, giữa chừng lại cảm thấy sẽ khiến nàng bị dơ, lại chậm rãi rơi xuống, "Phi nhi, có phải nàng rất lo lắng cho ta hay không?"
"Tên ngốc, tên ngốc này, tại sao lại phải tới cứu ta, tại sao không phản kháng, hoàn toàn không đáng giá mà." Quý Phi Nhi là nữ nhân rất cảm tính, người khác đối xử tốt với nàng, nàng sẽ rất dễ dàng bị cảm động, nhưng đây chỉ là từ cảm kích, không có cảm tình gì khác.
Nhưng hình như nàng đã quên, Túc Ly Mị cũng ở nơi đây, nếu như bị hắn nhìn thấy một màn này, không biết hắn lại có tâm trạng gì.
Sắc mặt Cảnh Hiên trắng bệch, khẽ nở nụ cười, "Chỉ vì nàng, cái gì cũng đáng giá, Phi nhi, trước đây ta không thể bảo vệ nàng, trơ mắt nhìn nàng gả vào Đế Cung, nhất định nàng rất hận ta... Ta không biết phải làm gì mới có thể bù đắp thiệt thòi cho nàng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.