Chương trước
Chương sau
Edit: Thảo My
Thương Mặc Tuyết lại không bởi vì lời nói của nàng mà ủ rũ, ngược lại trong lòng vui vẻ: "Mẫu Đơn, đây là nàng đang quan tâm ta?"
Nàng nói vậy là sợ liên lụy hắn, mà không phải cự tuyệt hắn, đã đủ làm hắn vui mừng như điên rồi.
Mẫu Đơn nhẹ nhàng cười khẽ, sau đó kéo tay hắn: "Ta biết, ở trên thế giới này, chỉ có ngươi đối với ta tốt nhất."
Muốn diệt trừ Quý Phi nhi, không thiếu được sự trợ giúp của Thương Mặc Tuyết, nếu có thể làm cho hắn thật sự đặt tim ở trên người nàng, nàng nói gì nghe nấy, thật sự vô cùng tốt.
"Mẫu Đơn, ta thật sự rất cao hứng." Thương Mặc Tuyết kích động ôm nàng vào lòng: "Không cần trở lại Tiên giới được không? Ta sẽ nhớ nàng, sẽ lo lắng cho nàng, ở lại Yêu ma giới làm Vương Hậu Lang Tộc của ta."
Trong lòng Mẫu Đơn cười lạnh, đáng tiếc, nàng chỉ muốn làm Đế hậu Yêu ma giới.
"Không được, chúng ta không thể như vậy Mặc Tuyết." Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Ta vốn là người Tiên giới, tiên ma yêu nhau là cấm kỵ của Thiên Đình, nếu như bị Tiên giới biết, hai chúng ta đều gặp tai bay vạ gió, hơn nữa bây giờ Yêu ma giới loạn trong giặc ngoài, Mặc Uyên cũng tìm tung tích Mị khắp nơi, ta không thể ích kỷ như vậy."
Thương Mặc Tuyết cũng hiểu những lo lắng này, hắn chỉ hận mình không đủ cường đại, nếu như nàng nói những gian nan khổ cực này thật sự xảy ra, hắn thật sự vô lực ngăn cản, hắn có thể hứa hẹn gì với Mẫu Đơn chứ?
Mẫu Đơn cười gượng: "Cho nên, tạm thời chúng ta khoan không nói chuyện tình xa xôi như vậy, có thể đi một ngày tính một ngày, về sau nhất định sẽ có cơ hội, trời cao sẽ không tàn nhẫn như vậy."
Thương Mặc Tuyết gật đầu: "Mẫu Đơn, ta sẽ không để cho nàng đợi quá lâu. Chờ giải quyết chuyện của Nguyệt Vô Tu, Yêu ma giới ta lại một lần nữa trở nên cường đại, đánh lên Tiên giới, tự tay chém Đế Tị, đến lúc đó sẽ không có người nào ngăn cản chúng ta ở chung một chỗ."
Mẫu Đơn gật đầu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, trước đó, nàng nhất định phải giết Quý Phi Nhi trước tiên.
Nàng có chút lo lắng nhìn hắn: "Nguyệt Lưu Sương kia, ta còn có chút lo lắng, ngộ nhỡ nàng thật sự làm ra chuyện bất lợi với Mị và Phi Nhi thì làm sao?"
"Nàng yên tâm đi, Nguyệt Lưu Sương nàng còn không có bản lãnh kia, Mị thương lượng qua với ta chuyện này, hơn nữa ta phái người đi Hồ Tộc  ngầm điều tra, biết được Nguyệt Vô Tu còn căn bản không biết chuyện lúc này nữ nhi bảo bối của mình đang ở Đế Cung, ha ha ha, cái lão hồ ly này, Nguyệt Lưu Sương đến thật đúng lúc, chúng ta có thể lợi dụng nàng làm con tin, nếu hắn dám hành động thiếu suy nghĩ, như vậy mạng của Nguyệt Lưu Sương cũng đừng muốn nữa."
Mẫu Đơn nghĩ thầm, có lẽ nàng có thể lợi dụng tay người Hồ Tộc, diệt trừ Quý Phi Nhi.
"Ta thấy không bằng như vậy đi." Nàng nghĩ ra một mưu kế: "Nếu bây giờ tất cả tâm tư của Nguyệt Lưu Sương đều dùng ở trên người Mị, không ngại để cho hắn ở lại Đế Cung ngăn cản Nguyệt Lưu Sương, như vậy Phi Nhi cũng có thể đi Hồ Tộc cứu mẫu thân của nàng ra."
"Ta cảm thấy Mị chắc sẽ không đồng ý, biết rõ Hồ Tộc là nơi nguy hiểm, Mị chắc chắn sẽ không để cho nàng ấy đặt mình vào nguy hiểm."
"Nhưng mà, nếu để cho người khác đi, nhất định sẽ bứt dây động rừng, chỉ có Phi Nhi tự mình đi mới không làm người khác hoài nghi, chờ cứu mẫu thân của nàng ra, chúng ta hoàn toàn không cần lo trước lo sau rồi."
Thương Mặc Tuyết suy nghĩ một chút cũng rất có đạo lý, nhưng vẫn có chút khó xử: "Mị sẽ không đồng ý."
"Không sao, ta đi nói với Phi Nhi, Phi Nhi nhất định sẽ đồng ý, nếu chính nàng đi khuyên Mị không phải tốt sao? Đến lúc đó ta có thể cùng đi với Phi Nhi, nếu thật sự có nguy hiểm ta có thể bảo vệ nàng, nếu hắn vẫn chưa yên tâm, vậy thì thêm ngươi cùng đi. Chúng ta nhiều người như vậy bảo vệ nàng, nàng chung quy không có khả năng sẽ xảy ra chuyện chứ?"
Thương Mặc Tuyết gật đầu: "Mẫu Đơn, nàng thật sự hao tâm tổn trí rồi."
"Không có việc gì, mặc kệ nàng là Tử Huyên hay Quý Phi Nhi, đều là tỷ muội tốt của Mẫu Đơn ta, nàng gặp nạn, ta không thể không quan tâm."
Buổi tối lúc trở về Túc Ly Mị phát hiện nàng ngủ rất say, Lục Khởi nói, nàng đã ngủ cả ngày, căn bản cũng không tỉnh lại, xem ra thật sự làm nàng mệt chết rồi.
Biết rõ nội tình Túc Ly Mị cũng không đành lòng đánh thức nàng dậy ăn chút gì, để cho nàng tiếp tục nghỉ ngơi tốt, sợ thân thể nàng sẽ không chịu được, liền lấy chân khí điều dưỡng thân thể của nàng, để cho nàng có thể mau sớm khôi phục, thân thể tiểu nữ nhân này thật sự quá yếu.
Quý Phi Nhi vẫn ngủ thật say, Túc Ly Mị nhìn khuôn mặt an tường ngủ của nàng, ôm nàng vào trong ngực ngủ cùng nàng.
Cứ như vậy, nàng ngủ suốt cả một ngày cả đêm mới tỉnh lại.
Lúc này mặt trời đã lên cao, là ban ngày ban mặt, Túc Ly Mị đã sớm không ở bên người, Quý Phi Nhi chớp chớp mắt, cảm giác duy nhất chính là đói bụng xì xào kêu, tinh thần cũng không tệ, tinh thần sảng khoái, thân thể cũng không có nửa phần không thoải mái, đây được ít nhiều cũng do Túc Ly Mị truyền chân khí vào cho nàng.
Nàng gọi Lục Khởi và Lục Ý đi vào, hai thị nữ thấy nàng tỉnh, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Nương nương ngài rốt cuộc tỉnh, ngài có biết ngài đã ngủ một ngày một đêm không, thật là có năng lúc ngủ rất lớn." Lục Ý chính là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng.
"Ta ngủ thời gian dài như vậy sao?"
Lục Khởi lôi kéo tay Lục Ý, sau đó cười nói: "Đây là bởi vì Đế Quân quá yêu nương nương chúng ta nha."
Quý Phi Nhi hết sức xấu hổ giận dữ: "Các ngươi hai nha đầu này, lại dám chế nhạo ta."
"Không dám không dám, chúng ta đây là đang cao hứng thay nương nương." Hai nha đầu che miệng cười trộm, tình cảm của Đế Quân và nương nương tốt, các nàng cũng rất vui mừng.
"Đúng rồi, Tiểu Bạch đâu?" Tên hỗn đản khi dễ nàng thảm như vậy, ngủ một giấc tỉnh lại đã không thấy tăm hơi, còn làm hại nàng bị thị nữ giễu cợt, thật là mất mặt chết.
Nhưng không nghĩ, hai nha đầu nghe được những lời này của nàng, ánh mắt lập tức né tránh: " Nương nương ngài mới vừa tỉnh, đói bụng không, chúng ta đã chuẩn bị xong thức ăn, nhanh đi ăn chút đi."
Quý Phi Nhi có chút kỳ quái: "Ta không phải hỏi các ngươi Tiểu Bạch đi nơi nào, ta rất đói, trước trả lời xong rồi lại đi ăn."
"Nương nương ngài hay là đừng hỏi đi." Vẻ mặt hai nha đầu như đưa đám, các nàng cũng không thể nói bây giờ Đế Quân đang đi cùng một nữ nhân khác, như vậy nương nương sẽ rất đau lòng.
Quý Phi Nhi cũng gần như hiểu chuyện gì xảy ra: "Bây giờ Tiểu Bạch không phải là ở cùng một chỗ với tỷ tỷ ta?"
Bây giờ Đế Cung đều truyền khắp, Đế Quân say mê niềm vui mới, sớm đã vứt nương nương ra sau đầu, Đế hậu không qua vài ngày nữa cũng cần phải đổi chủ.
Vô cùng rối rắm, các nàng đành phải gật đầu, không ngờ Quý Phi Nhi chẳng những không có vẻ tức giận, mà lại vẫn cười được.
"Ha ha, vốn ta còn rất tức giận, nhìn bộ dạng chàng khổ cực như vậy, liền tha thứ cho chàng." Lấy kiên nhẫn lớn bằng hạt mè hạt đậu của hắn, chắc hẳn đã sớm căm thù Nguyệt Lưu Sương đến tận xương tuỷ rồi, không ngờ còn có thể kiên trì đến bây giờ, thật là quá sức quá sức nha.
Vẻ mặt Lục Khởi và Lục Ý hoảng sợ nhìn nàng, trời ạ, nương nương nhất định là tức điên rồi.
"Đúng rồi, ta thật đói, các ngươi chuẩn bị gì, mau dẫn ta đi ăn." Đói bụng đã xì xào kêu, nàng cảm thấy bây giờ mình có thể ăn cả một con trâu.
"Đương nhiên là bao gạch cua và chè hạt sen hoa quế nương nương thích nhất."
Hai mắt Quý Phi Nhi đã sáng lên, nhanh đi ăn cơm, đi ăn cơm.
Nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của nàng, hai người thị nữ sợ hãi, vội vàng rót nước cho nàng, ra sức nói ăn từ từ.
Nhìn thời gian nàng ăn không sai biệt lắm, Lục Khởi mới lên tiếng: "Nương nương, ngày hôm qua Mẫu Đơn tiên tử đến tìm ngài, nói có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với ngài, chúng ta nói với nàng ngài vẫn còn đang nghỉ ngơi, nàng liền rời đi, nói nếu như ngài tỉnh cho người nói cho nàng biết, nàng lại tới."
Quý Phi Nhi đánh một cái ợ thật lớn: "Nàng tìm ta có chuyện gì à?"
"Nàng chưa nói, bây giờ ngài đã tỉnh rồi, có muốn cho người đi cho trả lời nàng hay không?"
"Không cần, vừa đúng ta cũng muốn đi ra ngoài một chút, ta đi tìm nàng là được rồi."
Nằm trên giường một ngày một đêm, nàng cảm thấy  gân cốt đều muốn lười biếng rồi, hơn nữa ăn có chút căng cứng, ra ngoài đi tiêu thực một chút, cũng có lợi cho thân thể.
Thấy nàng đến, sắc mặt Mẫu Đơn hết sức mất tự nhiên.
Nguyên nhân cũng là bởi vì giấc ngủ "một ngày một đêm" của nàng, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, đáng chết, tình cảm của nàng và Túc Ly Mị thật tốt như vậy sao?
Trong lòng nàng tràn đầy sự đố kỵ.
"Mẫu Đơn, ngươi tìm ta có chuyện gì à?"
"Cũng không phải chuyện quan trọng gì, chính là đột nhiên có một đề nghị nho nhỏ, xem có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt hay không."
"Ngươi nói là chuyện mẫu thân ta sao? Ngươi có biện pháp gì tốt, mau nói cho ta xem." Nàng cũng đang buồn phiền vì chuyện này, cũng không dám trực tiếp cho người ta đến đoạt người, Túc Ly Mị đã phái người đi Hồ Tộc, nhưng mà nghe nói mẫu thân nàng bị nhốt ở trong thâm cung Hồ Tộc, canh phòng lại nghiêm ngặt, không phải dễ dàng có thể cứu ra như vậy."
"Ai, hay là thôi, ta cảm thấy biện pháp này cũng không thể thực hiện được, không nói cũng được." Nàng cố ý lấp lửng, treo ngược khẩu vị của nàng (QPN).
"Đừng, nói một chút cũng không có chuyện gì, không nhất định thật sự dùng được, hơn nữa bây giờ Tiểu Bạch vì ta mỗi ngày đều ở cùng Nguyệt Lưu Sương, ngươi nhẫn tâm nhìn hai chúng ta đáng thương như vậy sao?"
"Vậy thì tốt, ta nói, biện pháp này chính là, ngươi tự mình đi Hồ Tộc."
"Cái gì?" Quý Phi Nhi mở to hai mắt, đi Hồ Tộc?
Nàng đúng là chưa từng nghĩ đến, cũng có chút không dám, nghĩ đến cái vẻ mặt già nua âm trầm đáng sợ kia của Nguyệt Vô Tu, trong lòng nàng liền khiếp sợ, không cứu được một người ra, hai người lại cùng nhau đi vào.
"Đúng vậy, ta cũng nghe nói Vương Cung Hồ Tộc canh phòng nghiêm ngặt, cho dù phái đi người lẻn vào cũng không cách nào mang mẫu thân ngươi đi ra ngoài an toàn, cho nên chỉ có thể do ngươi tự mình ra tay. Ngươi là Đế hậu, thân phận tôn quý, bọn họ cũng không dám làm gì ngươi, hơn nữa sau khi ngươi trở về yêu cầu gặp mẫu thân thân sinh, bọn họ cũng không thể không đồng ý chứ? Ngươi yên tâm, ta sẽ đi cùng ngươi, bảo vệ ngươi an toàn, nếu vẫn chưa yên tâm, để cho Mặc Tuyết cùng đi với chúng ta. Về phần Mị, để cho hắn ở lại Đế Cung hãm chân Nguyệt Lưu Sương."
Nghe nàng phân tích như vậy, hai mắt Quý Phi Nhi lập tức sáng lên: "Thật là ý kiến hay."
"Nhưng ta lo lắng Mị sẽ không đồng ý."
"Làm sao có thể, Mẫu Đơn, ngươi thật là quá thông minh, ta thấy biện pháp này cũng rất tốt, chờ ta trở về nói với Tiểu Bạch một phen." Chỉ cần có người bảo vệ nàng, nàng cũng không sợ, nghe nói pháp lực Thương Mặc Tuyết cũng rất cao, người Hồ Tộc hẳn là không dám làm gì nàng.
Nàng vừa nghe biện pháp như vậy, nhất thời đang vui mừng, thế nhưng quên mất một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.