Chiếc xe chở Dao Tinh Vũ lúc này đã gần đến Dao thị, từ đằng xa có thể nhìn thấy những tòa tháp cao tầng chen chúc nhau. “Chú Đạt, mau quay xe trở lại giúp tôi! Chúng ta đi đến Thủy Vân Đàm!” “Bây giờ sao Tiểu thư? Đi đến Thủy Vân Đàm cũng mất hơn hai tiếng đi xe, đó là với tốc độ tương đối cao rồi!” “Tôi biết, nhưng giờ tình huống nguy cấp, đành cố hết sức được thế nào hay thế đó thôi!” “Vâng!” Người tài xế lão luyện của Dao gia ngay lập tức quay đầu xe, hướng ra đường lớn ngược chiều lại với Dao thị. “Vương Hỷ Thước, mình rất xin lỗi cậu! Phiền cậu hủy dùm mình lịch quay của hôm nay vậy!” “Sao vậy, cậu có chuyện gì à?” “Mỏ đá ở Thủy Vân Đàm có chuyện lớn xảy ra rồi, mình phải đi đến đó ngay xem thế nào! Còn có người của mình cử đến nhưng đang bị Tư gia làm bị thương nữa!” Vương Hỷ Thước kinh ngạc. “Tư gia manh động thế à? Cậu thân con gái đi đến đó một mình có an toàn không?” “Đừng lo, còn có cận vệ của Dao gia đi cùng với mình mà! Cậu giúp mình lo liệu ổn thỏa chuyện ở Dao thị nhé, cảm ơn cậu!” “Ừ, cậu đi cẩn thận đấy! Có gì nhớ báo mình!” Bạch Hạc Ngôn vừa kết thúc xong cuộc họp với ban quản trị của công ty thì bên ngoài có tiếng đập cửa dồn dập truyền đến đinh tai nhức óc. Loading... “Hạc Kiêu, cậu ra xem là ai đến đấy!” “Anh ta nghĩ mình là chân sai vặt của anh ta đấy à?” Bạch Hạc Kiêu trong lòng hậm hực nhưng vẫn cun cút đi ra ngoài theo lệnh của Bạch Hạc Ngôn xem xem có chuyện gì. Bạch Phàm nhanh như một cơn gió chạy ào vào phòng, không nhìn thấy cả Bạch Hạc Kiêu đang đứng lóng ngóng ngay đấy! “Không xong rồi Nhị Thiếu gia!” Bạch Hạc Ngôn đang sắp xếp lại tài liệu bị thái độ hấp tấp của Bạch Phàm làm cho bực bội. “Cậu có chuyện gì thế? Bình tĩnh nói cho tôi nghe xem!” Bạch Phàm nhìn quanh quất, lúc này mới nhìn thấy Bạch Hạc Kiêu liền ngập ngừng. “Tam Thiếu gia cũng ở đây à?” Bạch Hạc Ngôn biết ý liền lên tiếng. “Hạc Kiêu, công việc ngày hôm nay của cậu coi như xong rồi, cậu có thể về trước hoặc sang mấy phòng ban khác tham quan tìm hiểu thêm xem thế nào!” “Được, em đi đây!” Bạch Hạc Kiêu nén tò mò, đi ra bên ngoài rồi đóng cửa lại. “Có chuyện gì vậy?” Bạch Hạc Ngôn ra hiệu cho Bạch Phàm ngồi xuống ghế. “Mỏ đá ở Thủy Vân Đàm đang rất lộn xộn, đã xảy ra xô xát ẩu đả giữa người của Tư Hàn San và Dao gia. Chung quy là Tư Hàn San không muốn bỏ cái lợi trước mắt này nên nhất quyết bám trụ đến cùng. Tôi nghe nói đã có người bị thương, còn là người của Dao gia!” “Thật à, chuyện này đang ngày càng trở nên phức tạp rồi! Có tính tức gì từ bên nhà họ Dao chưa? Họ có hướng xử lý gì chưa?” Bạch Phàm lắc đầu. “Hiện tại người của tôi vẫn chưa dò hỏi được, cậu cũng biết chuyện của Dao gia luôn được che giấu kín như bưng kia mà!” Bạch Hạc Ngôn trong lòng có chút bất an, anh không biết nếu Dao Tinh Vũ biết chuyện này thì cô sẽ xử sự như thế nào. Đột nhiên điện thoại của Bạch Hạc Ngôn reo lên từng hồi riết róng. Là số lạ. “Xin lỗi, là ai vậy?” “Tôi là Vương Hỷ Thước đây!” Bạch Hạc Ngôn kinh ngạc. Sao cô ta lại có số của anh kia chứ! Bạch Hạc Ngôn lạnh nhạt trả lời. “Cô tìm tôi có chuyện gì?” “Anh vẫn còn quan tâm tới Dao Tinh Vũ chứ?” Tim Bạch Hạc Ngôn tựa như ngừng đập trong giây lát. “Cô ấy có chuyện gì sao?” “Dao Tinh Vũ đến Thủy Vân Đàm rồi!” “Cái gì? Cô ấy đi khi nào?” Bạch Hạc Ngôn thất kinh hồn phách. Hóa ra anh đã lo sợ bằng thừa, Dao Tinh Vũ thật sự liều mạng hơn là anh nghĩ. “Dao Tinh Vũ vừa đi cách đây hai mươi phút! Tôi nghĩ anh bây giờ đi đến đó còn kịp, thật sự tôi biết cô ấy đi như vậy rất nguy hiểm nhưng không quen biết ai để nhờ cậy hết! Đột nhiên tôi lại nghĩ đến anh!” “Cảm ơn cô đã báo giúp tôi!” “Anh thật sự sẽ đi đến Thủy Vân Đàm sao?” “Dĩ nhiên, Dao Tinh Vũ là mẹ của con tôi!” Sau khi cúp máy, Bạch Hạc Ngôn nôn nóng ra lệnh cho Bạch Phàm. “Cậu mau giúp tôi chuẩn bị xe đi đến Thủy Vân Đàm một chuyến! Càng nhanh càng tốt!” “Thiếu gia thật sự muốn đi đến đó à? Dù sao tôi khuyên cậu không nên nhún tay vào tranh chấp giữa hai nhà họ Tư và họ Dao, rất phiền phức hơn nữa cũng đâu liên quan đến Bạch gia chúng ta!” “Ai bảo với cậu là không liên quan đến Bạch gia chúng ta! Dao Tinh Vũ là mẹ của Bạch Tiểu thiếu gia đấy!” Bạch Hạc Ngôn hừ một tiếng bực bội. Tên nhóc này hôm nay còn dám dạy đời anh nữa à! Bạch Phàm há hốc miệng kinh ngạc. “Nhị Thiếu gia có con rồi à? Đúng là chuyện lớn rồi.” “Im miệng ngay cho tôi! Đi chuẩn bị nhanh đi!” Bạch Hạc Ngôn ngồi trên xe mà lòng nóng như lửa đốt. Dao Tinh Vũ mong manh yếu đuối nhưng tính cách lại quật cường, mạnh mẽ, cô chắc chắn sẽ không nhún nhường Tư Hàn San, như thế thì thật là nguy hiểm. “Khoảng bao lâu thì chúng ta đến nơi?” Bạch Hạc Ngôn không ngừng liếc nhìn đồng hồ trên tay. “Khoảng hai tiếng nữa chúng ta sẽ đến!” Bạch Phàm vừa nhận được một cuộc điện thoại, mặt cậu ta đột nhiên tái mét đi. “Không xong rồi Thiếu gia, tình báo của chúng ta bên Tư gia báo về rằng Tư Hàn San đã phát điên lên rồi. Ông ta quyết ăn cả ngã về không nên đã đặt một thùng thuốc nổ trong lòng mỏ đá, quyết sống mái đến cùng, không chịu rời đi!” Bạch Hạc Ngôn cả kinh, mặt anh cũng thất sắc. “Có cách nào báo cho bên phía Dao gia biết hay không?” “Bọn họ đều không hề nghe điện thoại, cậu gọi cho Vương Tiểu thư xem sao!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]