Trong khi Dao Tinh Vũ đang đứng ngắm nghía những khóm hoa uất kim hương đã bắt đầu he hé nở mà năm ngoái thợ làm vườn vừa tạo thành những luống lớn xung quanh hàng rào như cô yêu cầu thì Dao Phương đi đến gần, khẽ gọi.
“Tiểu thư, bà ta đã bắt đầu tỉnh rồi!”
Dao Tinh Vũ quay lại, dứt khoát.
“Được, tôi vào ngay đây!”
Kim Nhất Bình vừa tỉnh lại, có vẻ còn choáng váng, bà ta ngồi trên ghế bành, hai mắt lờ đờ như cá chết nhìn xung quanh. Căn phòng sang trọng này không quen thuộc, bà ta vẫn chưa rõ tình cảnh hiện nay của mình cho đến khi có tiếng mở cửa khiến bà ta bất giác quay đầu ra nhìn.
Bóng người đi đến càng lúc càng gần hơn, Kim Nhất Bình nheo nheo mắt nhìn, mắt bà ta bắt đầu quen dần với ánh sáng mới nhận rõ ràng người kia có chút quen thuộc.
“Là Tư Thời Vũ – cô ta còn sống hay sao? Không những vậy ngoại hình còn xinh đẹp lộng lẫy gấp trăm lần lúc ở Tư gia!”
“Tam Tiểu thư, đây là đâu? Tại sao cô lại đưa tôi đến đây?”
Dao Tinh Vũ cười khẽ. Loading...
“Kim Nhất Bình, bà vẫn nhớ tôi à? Đây là biệt thự của tôi, hôm nay tôi có việc cần bà giúp nên tôi mới đặc biệt đưa bà đến đây!”
Trong lòng Kim Nhất Bình có chút tức giận.
“Con nhãi ranh này lại dám bắt cóc bà đến nơi này, nó muốn giở trò gì kia chứ? Tưởng đâu nó đã chết mất xác ở xó xỉnh nào rồi kia chứ!”
Thấy Kim Nhất Bình im lặng, Dao Tinh Vũ mỉm cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phap-cua-co-vo-bi-an/1794892/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.