(Có H nhẹ)
Còn một chút tỉnh táo, Lang Vương dùng tay điểm huyệt của Thiên Tuyết bế cô lên. Dùng khinh công đưa hai người đến suối ôn tuyền sau vách đá ở Ma Cung. Nơi mà anh mới phát hiện ra cách đây không lâu. Cảnh đẹp thoát trần mù sương như một tiên cảnh huyền bí chưa người đến.
Đến ôn tuyền để Thiên Tuyết xuống nước ấm sau đó cũng xuống theo. Lang Vương giọng trầm thấp:
"Thuốc giải?"
Thiên Tuyết hơi tỉnh táo:
"Ta không có."
Lang Vương cười đắc ý:
"Vậy người làm thuốc giải cho ta."
"Không, ta không muốn. Thiên Tuyết dùng tay đẩy ra khoảng cách rất gần của hai người."
Lang Vương như một con thú lao vào mặc cho Thiên Tuyết khán cự. Thiên Tuyết la hét:
"Ta không muốn. Buông ta ra."
Lang Vương nhanh chóng thoát xiêm y của hai người. Tốc độ không khác mấy so với tốc độ khi di chuyển của anh. Xiêm y được anh vứt lên bờ. Muộn rồi, nàng hối hận cũng muộn. Dám khiêu chiến tính nhẫn nhịn của anh. Sờ làn da trắng như tuyết. Làn da dù đã ngâm trong ôn tuyền ấm nóng vẫn lành lạnh như sờ vào miếng ngọc mát mẻ. Hương thơm thảo dược bao quanh chóp mũi của anh. Anh rất ôn nhu vì đây là lần đầu của nàng. Anh như đang nâng niu một viên ngọc quý. Vừa kiềm chế dục vọng không ngừng dâng cao. Mồ hôi anh đổ xuống không ngừng trên làn da nâu săn sắn vì tập luyện. Từng đường cong cân xứng và hoàn mỹ. Anh nắm lấy chiếc eo nhỏ không ngừng di chuyển. Cảm giác thật tuyệt vời làm sao. Anh như chìm dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-yeu-nghiet/1258804/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.