Chương trước
Chương sau
Tiếng cười của nàng càn rỡ, tiếng nói của nàng phóng khoáng, quanh quẩn trong gió, quấn quanh bên tai, thật lâu không dứt.
Nhưng mà, ngày đó, bản thân ẩn mình sau đống tuyết, lại không biết nên có biểu lộ gì mới tốt.
Không phải khổ sở, cũng không phải là kinh ngạc, mà là thật sự không biết nên có biểu lộ mới tốt.
Nỗi lòng khó phân khó hiểu, cũng không có bao nhiêu thời gian để thấu hiểu, trên sườn dốc phủ tuyết hai người kia đều không phải người thích dài dòng, sau một câu kia cũng liền không có thêm đối thoại dư thừa, theo lý Nhạc Minh Kha là nghe không hiểu, nhưng cũng không truy vấn thêm, có lẽ bởi vì Luyện nhi cũng không cho hắn cơ hội truy vấn, lời vừa nói xong, lọt vào tai liền chính là tiếng tay áo phiêu động, theo gió mà đi, phút chốc đã rời xa.
Trong khoảnh khắc, lại nghe được thanh âm nam tử dường như đang cảm thán mà thở dài một hơi, sau khi than dài, tung người lên xuống mấy cái, cũng liền không còn động tĩnh.
Nghiêng tai lắng nghe, đợi đến khi vững tin chỉ còn lại tiếng gió trên cánh đồng bát ngát, bản thân mới hiện thân đi ra, nhìn hai bên, lại nhìn nơi cư trú xa xa dưới sườn dốc phủ tuyết, cũng không do dự, xoay người liền rời đi.
Đợi đến khi đi đường vòng trở về, từ một phương hướng khác thanh thản mà trở lại trước phòng, đúng như dự đoán liền thấy được nàng đang ở trong nội viện nhíu mày chờ đợi.
"Ngươi đi đâu?" Không đợi đứng vững, trước mặt chính là lời chất vấn của Luyện nhi đổ ập xuống: "Đã nói ngươi không cần đi loạn, trở về lại không thấy người, có chủ tâm muốn ta vội vàng lo lắng sao?"
Giọng nói mặc dù là trách cứ, chỉ là bàn tay vội vàng nắm tới lại là ấm áp, cho nên lơ đễnh mà dùng một cái cười khẽ đáp lại, nắm lại bàn tay nàng, nói: "Hôm nay ta làm xong cơm chiều cũng còn không thấy ngươi trở về, trong lúc rảnh rỗi liền đi lòng vòng ở phụ cận, nghĩ đến có thể sẽ vừa vặn gặp được ngươi trên đường trở về nhà, cũng không có đi quá xa, không ngờ ngược lại là vừa vặn bỏ lỡ, thật xin lỗi."
"Ân...Cái này a, trên đường trở về vừa vặn gặp Nhạc Minh Kha, ngứa tay đọ sức một chút, là chậm trễ chút thời gian..." Sau khi sốt ruột ước chừng là cũng tự giác có chút đuối lý, Luyện nhi thu lại khẩu khí bá đạo, dừng một chút, lại nhìn tới đây hồ nghi nói: "Thật không có đi quá xa? Tay của ngươi lạnh như vậy."
"Đừng quên ở đây nhưng chính là địa giới có tuyến, huống chi ngươi cũng nói mới cùng Nhạc Minh Kha sức qua a? Bản thân nóng hổi trở về sờ tay ai tự nhiên cũng đều là lạnh a." Hời hợt đáp một câu qua chuyện, liền kéo nàng đi vào bên trong: "Huống chi a, dù là ta lừa gạt ngươi, thức ăn cũng sẽ không lừa gạt ngươi đi? Đều nói chỉ đi trong chốc lát, thức ăn trong nồi hẳn là vẫn còn nóng, chúng ta nhanh chóng dùng cơm a, bằng không tiếp theo một lát sẽ không thể không hâm lại a."
Cũng may mà bản thân giữ ấm thoả đáng, vào trong nhà mở nắp nồi, thức ăn bên trong quả nhiên vẫn là ấm áp, nhìn thấy như vậy, Luyện nhi cũng liền yên tâm, hai người cứ như vậy mà ăn một bữa cơm, ngồi quanh một bàn tế miếu ngũ tạng, chủ đề cũng là nói Đông nói Tây, dần dần không biết đã phiêu tới nơi nào.
Mọi thứ vẫn giống như bình thường, chỉ có điều tối hôm đó khi rửa chén dọn dẹp, liền tiêu tốn thời gian so với ngày thường lâu hơn một chút mà thôi.
Đối với gia vụ*, chúng ta từ nhỏ đã bất tri bất giác tự phân chia ra, rửa chén dọn dẹp loại việc nhỏ vụn vặt này luôn luôn là về phần ta, hơn nữa từ sau khi Luyện nhi đối với kiếm thuật võ học trở nên để tâm, cũng đã có thói quen sau khi dùng cơm chiều liền ngồi xuống luyện công, cho nên lúc này chính là khoảng thời gian chúng ta ở dưới một mái nhà ai làm chuyện nấy, nói một cách khác, cũng chính là thời gian được một mình hiếm có khi đêm xuống
(*Chuyện nội trợ)
Vào đêm, trong nhà bếp, một mình, lúc này, chính là thời điểm thích hợp nhất dùng để suy ngẫm lại một chút.
Mặc dù ban đầu, ta cũng không biết vì sao bản thân vẫn còn mang tâm sự nặng nề.
Theo lý, nghe xong đoạn đối thoại kia, trong lòng hẳn là thoải mái mới đúng. Câu nói đó, Luyện nhi nói đến thoải mái như vậy, cười đến lớn tiếng như vậy, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân gì gì đó, cũng không cần phải miễn cưỡng, có thể thấy được đây đúng là lời tâm huyết, nếu như vậy, đây chẳng phải đại biểu là nàng đã chân chính nhận thấy, là chân chính dùng thái độ tích cực để đối diện, thản nhiên tiếp nhận sự biến hóa có thể nói là tai họa đối với một nử tử?
Nếu thật sự là như vậy, bản thân cũng dường như trút được gánh nặng, dù sao cuối cùng điều ta quan tâm, cũng chỉ là màu tóc kia có thể tạo thành tổn thương đối với nàng mà thôi, về phần dung mạo...Mặc dù tóc trắng như tuyết, Luyện nhi vẫn là Luyện nhi, Trúc Tiêm vẫn là Trúc Tiêm, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng vẫn như cũ khiến cho bản thân nhìn đến nhập thần, về điểm này, vốn không có gì thay đổi.
Mặc dù nói...Khi nhìn đến mái tóc kia, thỉng thoảng trong lòng sẽ lướt qua một ít đau đớn.
Nhưng đó không phải là vấn đề gì lớn, ta nghĩ ta sẽ vượt qua.
Cho nên, hẳn là như vậy thì tốt rồi a?
Nhưng là...
Nhưng là, phải chăng là do luôn quá nhậy cảm, vì cái gì trong câu nói kia, bản thân lại loáng thoáng nghe ra một ý tứ hàm xúc khác?
Câu nói đó, thực sự quá đơn giản, đơn giản đến có chút ít hàm hồ, nói đến cùng Luyện nhi chẳng qua là từ câu chuyện của người khác mà tiết lộ ý suy nghĩ của mình, là nàng chủ động dẫn dắt Nhạc Minh Kha nói ra câu chuyện đó, nhưng mà, nguyên ý trong lời nói của Nhạc Minh Kha, cũng không nhất định chính là nguyên ý trong lời nói của nàng.
Huống chi, nguyên ý trong câu chuyện của Nhạc Minh Kha, kỳ thật cũng bao hàm... Chuyện bản thân bị trừng phạt
Không sai, cái gì tạo tội nghiệt ý trời trừng phạt, nói trắng ra, chính là con người muốn trừng phạt bản thân mình.

Nói ra có lẽ là có chút lạnh lùng, Nhạc Minh Kha muốn trừng phạt bản thân, ta tối đa cũng chính là trấn an một chút, cũng không tính can thiệp quá nhiều. Thứ nhất là lúc trước hắn xác thực gián tiếp làm hại Thiết San Hô, tuy rằng là phát sinh sai sót ngẫu nhiên không ai mong muốn, nhưng sự thật là cho tới nay San Hô chưa từng thoát ra được bóng ma kia. Mà một điểm càng quan trọng là, quãng đời còn lại của Thiết San Hô cũng không nguyện ý gặp lại hắn, khuyên hắn hoàn tục, chẳng qua là tăng thêm phiền não cho song phương mà thôi.
Chỉ là, nếu như đổi lại là Luyện nhi...Nếu như Luyện nhi cũng đem mái tóc trắng kia rằng đó là sự trừng phạt nàng đáng nhận, sự trừng phạt từ ông trời vì ở núi Võ Đang nàng không thể cứu được ta, vậy...vậy...
Suy nghĩ đến đây, tâm tình không khỏi dâng lên, chợt nghe được có một tiếng giòn nứt vang lên, sứ mỏng vỡ vụn, lại cúi đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy chén nhỏ đang rửa cầm trong tay đã bị chính mình trong lúc bất tri bất giác bóp vỡ mất một góc nhỏ, vết rạn đang từ chỗ hổng uốn lượn mở rộng ra, tuy rằng đẹp giống như hoa văn, lại cho thấy chính là không thể dùng lại rồi.
Ai, đây là mượn từ chỗ của Nhạc Minh Kha...Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cẩn thận đặt sang một bên, cảm thấy ngón tay có chút đau. Thiên Sơn lạnh, rửa chén cũng phải đun nước ấm, hôm nay bị bản thân mãi suy nghĩ mà trì hoãn, vốn là chậu nước nóng bốc hơi nay đã sớm nguội, chạm vào thậm chí có chút rét đến thấu xương, cũng may thứ cần rửa cũng không nhiều, lập tức chấn tác tinh thần bỏ tạp niệm qua một bên, một hơi đem toàn bộ chén bát còn lại rửa sạch lau khô đặt về đúng chỗ, giải quyết hậu quả cho xong.
Giải quyết tốt hậu quả lau sạch hai tay, lúc này, mới lưu ý đến một điểm đỏ hồng trên đầu ngón tay, nhất định là bị rạch phải khi bóp mẻ chén sứ, bởi vì chỉ tổn thương đến da, lại được nước lạnh đông lại, sau đó khi làm việc cũng không có cảm thấy.
Chỉ tổn thương còn như vậy, đau lòng lại nên phân biệt như thế nào a?
Cười khổ một tiếng, vẫy vẫy tay, cũng không lại quản đến vết thương kia, ra khỏi nhà bếp, liền có khí lạnh đập vào mặt, sân nhỏ chỉ treo một chiếc đèn, lại cũng không lộ ra ảm đạm, bởi vì giữa bầu trời chính là ánh trăng sáng ngần, trên mặt đất bạc tuyết tựa như trong gương. Luyện nhi có lẽ vẫn còn đang ngồi luyện công, nếu như nàng dụng công đã xong sẽ luôn chủ động tới tìm ta, cho nên giờ phút này bản thân cũng không vội mà vào phòng, liền dừng lại chốc lát trong sân, hít sâu hai cái không khí mát lạnh trong đêm tuyết rơi, lại chậm rãi thở ra.
Sau đó, trong đầu liền lại thanh minh một chút.
Cẩn thận ngẫm lại, sự tình có lẽ cũng không phải giống như bản thân nghĩ, ít nhất hôm nay còn không có chứng cứ, hết thảy đều là ước đoán mà thôi. Bổn ý của Luyện nhi quả nhiên là trừng phạt bản thân sao? Có lẽ, nàng cũng không phải đem chuyện này cho là trách phạt, tóc trắng kia ở trong mắt nàng, cũng có khả năng chỉ có dụ ý như một lời nhắc nhở, một cách bày tỏ, giống như là một vết sẹo nhàn nhạt trên người, làm cho người nhớ kỹ không thể tái phạm hình thức sai lầm tương tự.
Nhắc nhở cùng trừng phạt bản thân, hành vi có lẽ là giống nhau, chỉ là bên trong lại hoàn toàn khác biệt, vết sẹo có thể kích thích trí nhớ, bản thân dĩ nhiên chính là đã khỏi hẳn, sẽ không lại đau đớn...Nhưng cái gọi là trừng phạt, nguyên bản ở một mức độ nào đó liền có nghĩa là khó chịu cùng đau đớn.
Tính tình của Luyện nhi, có một mặt độ lượng cởi mở, nhưng thực sự cũng có một mặt bảo thủ cực đoan, hai loại lựa chọn này đối với nàng mà nói, đều có khả năng, chọn cái nào cũng không kỳ quái.
Nhưng hôm nay ta lại nhất định muốn biết rõ nàng là chọn loại nào, hơn nữa, muốn nhanh chóng biết rõ.
Nàng đem việc này xem như là nhân quả trừng phạt, loại khả năng này, vô luận như thế nào cũng không thể tiếp nhận được!
Chủ ý cũng chưa quyết tốt, một quyết định đã được đưa ra. Ngay khi đang âm thầm quyết định phần quyết tâm này, trùng hợp ở trong phòng đối diện cũng truyền ra một chút động tĩnh nhỏ, bản thân nghe vào trong tai, lập tức cũng không tiếp tục dừng lại trong nội viện, nhanh chóng cất bước vội vàng đi về phía bên kia, đi quá nhanh quá gấp, gần như muốn đụng phải nữ tử vừa đẩy cửa ra cùng lúc đó.
"Cẩn thận." Luyện nhi là thân thủ như thế nào, tuy rằng vội vàng không kịp chuẩn bị cơ hồ sắp bị đụng vào, chỉ là đã chợt lưu loát chuyến bước tránh ra, ngoài né tránh còn thuận tay đem ta ổn định lại, trong miệng oán giận nói: "Ngươi làm cái gì vậy a? Gấp gáp như vậy, không phải là giống như trong sách hay nói đi, chính là nhóm lửa lại xém tới lông mày rồi sao?"
Không ngờ lúc này nàng lại dùng câu đó để giải thích tình huống, sau khi khẽ giật mình liền không khỏi nhịn không được mà bật cười, tâm tình trong phút chốc đã nới lỏng hơn rất nhiều.
"Bản thân bị đụng tới còn cười, cười cái gì? Ta nói không đúng sao?" Thấy ta như vậy, nàng tựa hồ có chút không vừa ý, lại hừ lạnh một tiếng bồi thêm một câu.
"Mặc dù không đúng, cũng không quá sai a." Ngoài bật cười vẫn luôn là nhớ kỹ chính sự, cho nên trước tiên liền thuận miệng tìm cớ, duỗi ngón tay ra thoáng dao động ở trước mặt nàng, trêu ghẹo nói: "Cũng tựa như lời ngươi nói, mặc dù ta không cháy xém đến lông mày, bất quá thật sự là không cẩn thận mà đánh vỡ cái bát, cho nên bị cắt một chút, này không phải sao? Cho nên mới phải vội vàng trở về phòng muốn chuẩn bị chút thuốc băng lại."
Vết thương nhỏ trên đầu ngón tay qua một hồi như vậy, chỉ còn lại dấu vết nhẹ nhẹ, dù cho người có ánh mắt như Luyện nhi cũng không thể lập tức thấy rõ, nàng nhíu mày nắm lấy ngón tay của ta đang cố ý đung đưa trước mặt nàng, lại ngưng mắt nhìn kỹ, lông mày giãn ra, tiếp theo liền khịt mũi nói: "Cái gì a...Một vết tích như vậy đều khiến ngươi sợ đến thế này, thật sự là càng sống lá gan càng nhỏ a."
Tuy rằng trong miệng xem nhẹ mà nói như vậy, cũng đã nắm lấy tay người quay đầu đi vào trong phòng.
Ta đương nhiên cũng không phản kháng, tùy ý nàng kéo đi, chỉ mỉm cười bổ sung: "Nhát gan mới tốt, cẩn thận chặt chẽ mới sống được dài lâu."
Về sau cũng không có lại đấu võ miệng, chỉ đi theo ở phía sau, thấy nàng nhất nhất hành động, thuốc trị thương tất nhiên là có, đem tay nải đến dưới ngọn đèn sáng, ngồi đối diện nhau ở bên cạnh bàn, ngón tay một mực bị người cầm lấy, bản thân chuyện gì đều không cần quản, thẳng đến khi vết thương được lau qua một lớp thuốc mỡ mỏng mát lạnh, sau đó được băng bó lại thoả đáng.
Luyện nhi hành động tùy tâm sở dục, chỉ là khi thật sự bắt tay vào làm lại luôn rất chăm chú, dù chẳng qua chính là một vết thương nhỏ không đáng kể trong đối với nàng, ngọn đèn màu cam ấm áp chiếu rọi lên hàng lông mi đang cụp xuống kia, khiến người nhìn qua trong lòng nhột nhạt.
Chẳng qua chỉ là nhìn qua một màn này, đáy lòng liền dường như có một dòng nước lẳng lặng thấm vào, chủ ý vốn còn chưa kịp quyết định liền cư như vậy biến thành nước chảy thành sông.
"Băng kỹ rồi, ngươi..." Người đối diện thu tay lại ngẩng đầu lên, giống như muốn nói gì đó, lại chưa nói xong.
Chỉ cần tiếp cận vừa đủ gần, giữa chúng ta, tất nhiên liền không cần tiếp tục nói gì thêm nữa.
Phương pháp để thăm dò nữ tử có quan tâm đến dung mạo hay không, kỳ thật, rất đơn giản.
Khi khoảng cách trở về số không mà nhắm hai mắt lại, ánh mắt cuối cùng thoáng nhìn qua liền thấy Luyện nhi nhướng nhướng mày, nàng tựa hồ đối với tình huống bất thình lình này cảm thấy có chút kinh ngạc, chỉ là ngay lập tức liền yên tâm thoải mái thản nhiên tiếp nhận, càng miêu tả sinh động hơn, chính là thản nhiên thu nhận.

Nhào vào trong lòng nàng đồng thời cũng ôm lấy nàng vào lòng, đầu lưỡi quấn giao huân nhiên muốn say, ngọt dính đến làm cho người ta muốn gãi qua sau một nụ hôn thắm thiết, Luyện nhi mới kéo ra một chút khoảng cách, thấp giọng cười nói: "...Tối nay thật đúng là hiếm có, ngươi muốn làm cái gì?"
"Ân...Nhất định là thuốc vừa thoa kia có vấn đề, từ sau khi ngươi bôi thuốc, trong lòng liền bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy..." Cũng mỉm cười trả lời nàng, môi lại cũng không có rời khỏi, nhẹ cọ chậm mút, chân mày khóe mắt không chỗ nào là không mang theo ý tứ: "Về phần muốn làm cái gì...Không phải là làm những chuyện thường ngày ngươi hay làm với ta sao, thật sự là muốn ta trả lời?"
Luyện nhi không muốn trả lời thêm nữa, xác thực mà nói, nàng không muốn lại dùng ngôn ngữ để trả lời thêm nữa.
Là một người theo phái hành động, so với ngôn ngữ, xưa nay nàng càng đặc biệt yêu thích hành động để kiểm chứng hư thực.
Lương lương thương thương*, lại chưa từng lảo đảo, ôm lấy nhau ăn ý mà lui lại mấy bước, cuối cùng bị gọn gàng chỉnh tề đặt ở trên giường, âm thanh thở dốc nhận không rõ là thuộc về ai, cũng không cần phân rõ. Chẳng qua là, khi cảm thấy được xúc cảm vuốt nhẹ một mực luôn dao động rời khỏi trong khoảng khắc ngắn ngủi, liền có chút nheo mắt lại, kịp thời nắm lấy bàn tay đang cong lại muốn tắt đi ánh đèn ở phía bên kia.
(*Thất thểu không trơn tru)
"Đừng...Tắt đèn..." Lưỡi bị cuốn lấy, phát âm mơ hồ không rõ, nhưng cũng đủ để truyền đạt. Luyện nhi vẫn không bỏ qua mà liếm lên bờ môi một chút, lúc này mới ngẩng đầu buông tha người, tranh thủ nói: "Hôm nay quả nhiên là dùng thuốc sai sao? Ngày bình thường người luôn thúc giục tắt đèn nhưng thật ra ai a?"
Nghe được lời trêu ghẹo này, hai lỗ tai có chút nóng lên, nhưng thực sự không cam lòng yếu thế, trở tay kéo lấy cổ của nàng, lại đem người vừa mới nhấc lên kéo xuống, cãi lại mà nói: "Đều là...Chuyện đã qua, từ sau khi ở chỗ này, ta có khi nào hối thúc ngươi tắt đèn qua? Lại nói hôm nay là ta muốn làm gì đó với ngươi, tất nhiên lại càng không giống a, là ngươi sợ rồi sao?"
Đối với Luyện nhi, có vài lời là không thể dễ dàng nói ra...Quả nhiên khi nghe được lời này, nàng nhíu chặt mày thu hồi ngón tay đang cong lại, lại đem đôi má tiếp cận càng thêm gần, khi cái trán chạm nhau, thần thái khác biệt trong hai tròng mắt kia đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Ân? Đến cùng là ai sợ, vậy chúng ta liền thử một chút xem sao?" Hơi thở lướt nhẹ đến, cuốn qua hết thảy.
Nhiệt độ cơ thể dần dần lên cao, có cảm giác đê mê chạy dọc theo cột sống, đó là một loại cảm giác tê dại, ngọn nguồn tất nhiên là từ những nơi được chạm qua...Khi quyết định khích tướng nàng, cũng có nhận thức được sự trả giá tương ứng, bất quá, sau đó không bao lâu, liền phát hiện phần trả giá này tựa hồ cũng không thể đổi lấy hiệu quả mà bản thân mong muốn.
Luyện nhi là dồn hết sức lực, vốn cũng không có ý niệm thực sự muốn đối chọi với nàng, tất nhiên là để tùy ý nàng...Chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào, bất tri bất giác, sự ấm áp khi da thịt chạm vào nhau càng là đến từ mặt bên cùng phần lưng, tay của nàng từ phía sau lưng tùy ý làm loạn, nụ hôn của nàng cũng vậy, tuy rằng nhiệt tình du tẩu khắp mỗi một tấc da thịt, chỉ là từ phía sau lưng bị tùy ý bài bố không thể nhìn thấy, loại cảm giác này cũng không tính là tốt, đặc biệt, là vào giờ phút này trong đêm nay.
Cuối thân thể xuống, vốn là dùng khuỷu tay đặt ở trên giường chống đỡ bản thân, tâm niệm vừa động, liền dứt khoát để tất cả sức lực tan mất để tùy thân thể mềm nhũn ra...Đối với chuyện này Luyện nhi tựa hồ nhận thức là một loại bại trận, phía sau thân thể truyền đến một tiếng cười khẽ, lại một nơi trên da thịt bị mút lấy, mà hơi ấm đang lởn vởn quanh bụng dưới đang dần dần trượt xuống.
Đúng lúc này, vùi đầu vào gối, giả vờ mà khe khẽ ho nhẹ hai tiếng.
Động tĩnh này phát sinh quá đột ngột, cảm giác ấm áp nơi bụng dưới dừng lại một chút, vuốt ve thuận thế liền biến thành ôm lấy.
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Tuy rằng vẫn nhìn không thấy, nhưng so với tiếng cười khẽ vừa rồi, thanh âm của Luyện nhi đã nhích tới gần bên tai rất nhiều, hô hấp liền phả vào bên cổ.
"Không có..." Cúi đầu, mơ hồ hồi đáp: "Chẳng qua là tư thế này ép tới ngực khiến cho không quá dễ chịu, có chút thở không nổi, Luyện nhi ngươi để cho ta lật người lại..." Lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy vai cùng eo bị nắm lấy, có chút xoay chuyển chóng mặt, rèm che cùng nàng liền cùng lúc chiếu vào trong tầm mắt.
Vào mỗi khoảnh khắc như vậy, sắc mặt Luyện nhi so với ngày thường liền đỏ ửng thêm một chút, sợi tóc hơi loạn cùng da thịt không chút che đậy càng phát tán ra sự cuồng mị khiến người mê loạn chỉ riêng nàng mới có, bất đồng duy nhất chính là, trong đôi mắt chưa thoát tình triều kia, giờ phút này hiếm thấy lại đồng thời cùng tồn tại một chút tâm tình khác, đó là...Âm thầm đau buồn.
"Ngực không quá dễ chịu sao? Là ngực trái sao?" Nàng chăm chú hỏi thăm, bàn tay bất giác liền xoa về phía dấu vết còn lại sau một kiếm kia phía bên ngực trái.
So với phía sau lưng, dấu vết trước ngực nhưng thật ra là nhỏ nhất, bất quá bởi vì bị đâm xuyên qua, rốt cuộc là không cách nào tránh khỏi mà để lại một vết sẹo nhàn nhạt.
Chẳng qua là bởi vì một tính toán nhỏ nhặt nào đó mới nghĩ kế muốn lật người lại, cũng không phải là muốn làm cho nàng lo lắng, càng không muốn vào lúc này kích thích đến một đoạn ký ức khổ sở kia, cho nên sau đó liền khẽ mỉm cười phản thủ tấn công, cũng cúi đầu mở miệng đem một nơi mẫn cảm ở trước ngực nàng ngậm vào trong miệng, trêu đùa hàm hàm hồ hồ mà đáp lại: "Đều nói là ép tới không thở được...Làm sao có đạo lý con người dùng tim để thở? Nếu không Luyện nhi ngươi vẫn là một lần nữa theo ta cùng nhau xem qua sách thuốc a..."
Khóe mắt liếc qua thoáng nhìn thấy nàng cắn bờ môi, thứ nhất đương nhiên là bởi vì giờ khắc này chỗ mẫn cảm bị trêu đùa; thứ hai, hẳn là không cam lòng bị ta trêu đùa như vậy a...Hiệu ứng khích tướng lúc trước xem ra vẫn còn đó, cũng tốt, điều này làm cho Luyện nhi đột nhiên liền đem những lo lắng tưởng tượng kia một hơi ném đến sau đầu. Ước chừng là cảm thấy đã chịu thiệt thòi, nàng cũng không lại tiếp lời đấu võ miệng, mà là chuyên tâm nhất chí mà triển khai...Phản kích.
Có thói quen khi nàng cường thế liền thả mềm tư thái, phản kích liền phản kích a, dù sao tối nay chuyện trong lòng thật sự mong muốn chính là...Loại chuyện đó.
Mang theo ý nghĩ như vậy, không bao lâu liền giơ cờ trắng, hai tay khe khẽ đem nàng ôm lấy, mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm.
Thứ ta đang chờ đợi, nhưng thật ra là một chuyện khác...Luyện nhi, những tính toán ban đầu, cũng chỉ là thuận tiện để ngươi làm một chuyện khác, chờ đợi ngươi làm một chuyện khác. Chuyện này đơn giản như vậy, cũng dễ dàng như vậy, trước kia mỗi một lần thân mật, ngươi đều thích làm nhất, liền muốn tránh cũng tránh không khỏi.
Mà nếu như ngươi làm, có lẽ ta liền có thể yên lòng, vững tin rằng lựa chọn của ngươi chính là một loại thoải mái phóng khoáng, mà không phải là thương tổn tới bản thân.
Có thể để cho ta được như nguyện ý sao? Luyện nhi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.