Nếu nói có gì mà tôi am hiểu, đó chính là leo núi đá.
Nếu nói có gì mà tôi không muốn tiếp tục chạm trán nữa, đó cũng là leo núi đá.
Nhưng mặc kệ có am hiểu hay là có mong muốn hay không, giữa lúc nguy cấp này sống chết mới là quan trọng hàng đầu, liên quan tới tính mạng của mấy trăm người. Nếu không cố gắng thử một lần, vậy sau này chỉ sợ tôi sẽ không còn mặt mũi đối diện với thiếu nữ kia nữa, dù sao những thân binh này đều do một tay nàng đào tạo ra.
Nhìn vách núi cao ngất, tâm tình hiện tại của tôi tuyệt đối không ung dung bình tĩnh giống như mặt ngoài.
Thế nhưng không thể để người khác phát hiện tâm tình ấy, nếu không sẽ rất dễ dẫn tới không tín nhiệm. Suy cho cùng là liên quan tới sống còn, cho dù lúc này vẻ mặt mình như thường, vẫn có người lên tiếng chất vấn:
- Trúc Tiêm muội tử, nếu nói nghe không lọt tai thì ngươi đừng để ý nhé.
Trong nhóm người, quả nhiên có giọng nói vang lên, có chút khách khí, mà cũng không hề khách khí:
- Cho là ngươi có khả năng leo lên, thì làm sao có thể giúp đỡ nhiều tỷ muội trốn thoát được?
Tôi mỉm cười, vẫn chưa trả lời trực tiếp, thực tế là thời gian không cho phép chậm rãi giải đáp thắc mắc giải thích nghi hoặc, sắc trời đang từ từ sáng lên, một khi trời sáng choang, đợt tấn công kế tiếp sẽ bắt đầu bất cứ lúc nào:
- Lục Nhi cô nương...
Người tôi gọi là nữ binh thấp bé, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140112/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.