Cuối cùng, nàng vẫn đi rồi, mà tôi, rốt cuộc vẫn ở lại.
Sau đó, trong khoảng thời gian nhàn rỗi này, cũng đã từng yên tĩnh suy nghĩ, hiện giờ mình thế này coi như là đang nhận mệnh sao? Xem như là nhường lại cho vận mệnh làm chủ tất cả sao? Rồi kết luận lại, là không, nói tôi tự an ủi cũng được, nói tôi ỷ vào một góc trong lòng mà ngoan cố chống đối cũng tốt, nói chung, tôi không thừa nhận mình thế này là xem như mặc cho số phận.
Thay vì nói để vận mệnh làm chủ, chẳng thà nói rằng, giao cho nàng làm chủ tất cả.
Điều tôi chờ đợi, không phải là định đoạt của số phận, mà là quyết định của Luyện Nghê Thường.
Chẳng qua, cho dù mình định nghĩa lần chia lìa này là gì, ngày tháng còn lại chắc chắn đều trở nên vô ích rồi. Đã không có người trong lòng, cũng không có việc gì đặt trong lòng, ngay cả những việc sinh hoạt hằng ngày vụn vặt đều không tới lượt tôi bận tâm. Phần lớn người trong sơn trại vốn biết tôi và Luyện nhi thân thiết, hơn nữa trước khi xuất phát nàng còn chỉ thị một hồi, vì vậy mình bỗng chốc đã trở thành sự tồn tại đặc biệt, thỉnh thoảng cảm thấy các nàng tưởng chừng như hận không thể cung phụng người này ngày đêm, đỡ phải không cẩn thận đụng sứt mẻ chọc cho trại chủ trở về sẽ tức giận.
Về phương diện khác, loại quan tâm này không xuất phát từ chân tình, bản thân Trúc Tiêm vẫn tách biệt với sơn trại, lại thêm việc thân thiết với Luyện nhi, vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140108/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.