Khi màn đêm buông xuống đại mạc, trận bão cát này rốt cục đã hoàn toàn kết thúc.
Không gian yên tĩnh lại, trên bầu trời vầng trăng như tẩy, xung quanh khảm đầy những viên tinh thạch lấp lánh, đâu còn thấy chút khói mù di động nào.
Cũng bởi vì như vậy, ánh trăng đêm nay có vẻ đặc biệt sáng ngời, từ nền trời chiếu xuống kéo bóng người trải thật dài, mọi cử động đều hiện rõ trên mặt cát. Thế cho nên, lúc trốn sau lưng lạc đà để thay y phục, sẽ làm người ta cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Có điều, sợ rằng chỉ có mỗi tôi để ý loại cảm giác này. Sau lưng là âm thanh va chạm nhau, Luyện nhi cũng đang thay y phục, tiếng động tác vô cùng dứt khoát, đã biết nàng hoàn toàn sẽ không đặt vấn đề ảnh hay bóng gì ở trong lòng.
Nàng thay y phục là vì lặn trong hố cát, mà tôi thay y phục tất nhiên là bởi vì... ừm, toàn bộ đều đã bị cắt dùng làm...
Lúc bão cát đã suy yếu bớt thì chúng tôi cũng trở về, Luyện nhi oán hận đuổi đoàn người đã hảo tâm tới tìm chúng tôi, sau đó tự bản thân nàng che chở tôi suốt dọc đường. Khi đó cả người nàng đều là cát, còn trên người tôi chỉ khoác chiếc áo ngoài của nàng, cả hai đều chật vật vô cùng. Nàng cũng không khách sáo, vừa về liền đuổi một nhóm nam tử chạy ra ngoài lạc đà, tự mình dẫn tôi trốn bên trong.
Mặc dù bão cát lúc đó đã yếu đi rất nhiều, vẫn nghĩ nàng làm hơi quá rồi, cố tình người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140094/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.