Mất, có rất nhiều ý nghĩa, nhưng cái gọi là một người đã mất, thường chỉ có một ý nghĩa.
Nhưng mà biết đâu Luyện nhi cũng không phải có ý này, tôi híp mắt lại, nhìn người trước mắt, hy vọng từ sắc mặt của nàng có thể tìm ra bằng chứng chống đỡ suy nghĩ, ý kia có thể chỉ đơn thuần là không còn ở Hoa Sơn, hơn nữa thỉnh thoảng Luyện nhi sẽ đùa vui chút, nói không chừng nàng không rõ trò đùa này nặng nhẹ ra sao, chẳng qua muốn trêu tôi sốt ruột mà thôi.
Nhưng là, đối diện là một đôi mắt trong suốt, mặc dù nhìn không ra được bao nhiêu bi thương, cũng không hề có nửa điểm vui đùa. Vẫn không cam lòng:
- Mất? Có ý gì?
Dứt khoát hỏi rõ, chỉ sợ là mình hiểu lầm, càng hy vọng là mình hiểu lầm, không diễn tả được cảm xúc giờ khắc này là gì, nghe được âm thanh của chính mình bình tĩnh hơn so với tưởng tượng, mà cũng trầm thấp hơn so với ngày thường một chút mà thôi.
- Uổng phí ta chú ý tâm tình của ngươi, muốn nói khéo chút đâu - Thiếu nữ trước mặt thở dài, lơ đãng nói:
- Mất, không phải là ý tứ đã chết à?
Một câu nói, thẳng thắn thiêu hủy một tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng. Tôi nhắm mắt cảm giác bị rút hết sức lực, liền lui về sau hai bước dựa vào tảng đá xanh bên cạnh cây trúc ngồi xuống, nhiều lần hít sâu mấy cái, vẫn không có cách nào thoát khỏi cảm giác vô lực lúc này.
Đó là một loại cảm xúc đặc biệt trống rỗng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140062/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.