Đi được hai ngày, lại qua tiếp một thôn trấn, đi xuống một chút nữa là đến cửa khẩu Dương Bình. Trong hai ngày, gần như cũng nắm được lai lịch của đoàn người này, không phức tạp như tôi tưởng tượng. Ông lão kia hóa ra là quan chức triều đình đã giải nhiệm (từ quan),hình như còn là một đại quan thanh danh rất tốt, tên là Trác Trọng Liêm, chỉ có điều phàm đã làm đến già, dù thanh danh có ra sao đi nữa, đều sẽ dư tiền tài của cải. Ông ta lo lắng trên đường đi gặp chuyện, cho nên mới mời thêm không ít người áp tải, cộng thêm mấy thân binh của lão, dọc đường trải dài mà đi, xem như yên tâm.
Nhưng mà thiếu niên sử dụng cung kia không phải người áp tải. Hắn tên gọi Cảnh Thiệu Nam, là cháu đích tôn của người bạn chí cốt của lão, thật ra cũng không quen thân gì với lão nhân, chỉ là vừa lúc có việc phải ra ngoài, liền được bạn thân nương nhờ. Một đường đồng hành đều thuận lợi, mãi đến tận khi đi ngang cửa Thất Bàn gặp bọn cướp mọi người mới biết hắn chính là đệ tử của Võ Đang, mười phần là người trong giang hồ.
Bởi vì dựa theo trí nhớ của chính mình, vốn dĩ nghe hai chữ Võ Đang mới quyết định đi theo, hy vọng có thể làm quen hỏi chuyện, tuy trong lòng cũng không biết nên nói chuyện gì, nhưng có thể tìm kiếm chút manh mối, dù sao vẫn tốt hơn là cái gì cũng không biết. Không nhớ được nhiều lắm, lại cũng không quên, cái gọi là Võ Đang, trong tương lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140057/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.