Chờ đợi là gian nan, nhất là khi trong lòng vốn không cho phép chờ đợi. Hai khắc thời gian dài bao nhiêu, không cách nào dùng giây để tính toán được. Những lúc này, thật hoài niệm mấy dụng cụ đếm thời gian.
Sau khi Luyện nhi rời đi, bầu không khí có chút nặng nề, hai con sói cũng không thấy tăm hơi, chẳng biết là đi chỗ khác hay là lẩn trốn rồi, chỉ còn tôi cùng hồng hoa mỹ phụ hai người ở giữa màn đêm mờ ảo. Vừa rồi một phen sống chết như nước với lửa, hiện tại lắng xuống, không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, trái lại chính mình luôn cảm thấy có chút khó chịu. Lúc này trời khuya thật sự rất tối, cách nhau ba bước là không thấy được đối phương cho nên cũng bớt lúng túng nếu hai mặt nhìn nhau. Tôi dò tìm trong bụi cỏ một tảng đá bằng phẳng hình lập phương, ôm đầu gối ngồi xuống, lặng yên xơ xác chờ thời gian. Ngồi như vậy đến một lát sau, trong người càng ngày càng khó chịu, còn lạnh run từng đợt, nghĩ cứ như thế này thật không tốt, muốn đi tìm cành khô để nhóm lửa sưởi ấm. Vừa đứng dậy, mới bước tới một bước liền nghe phía bên trái cách đó không xa truyền đến tiếng gọi lãnh đạm:
- Tiểu nha đầu... ngươi định làm gì?
Trong bóng tối tôi không thấy rõ bà ta, do dự một chút, vẫn là đáp lời:
- Trời tối quá, ta nghĩ tìm chút đồ đốt lửa.
Sau trận vừa rồi, lời nói của tôi đối với bà đã mất đi nhiều phần kính trọng, cũng không xưng hô tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140050/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.