Phía xa xa truyền tới tiếng cầm canh gõ mõ vang dội, một chậm ba nhanh "bang bang", từng nhịp từng nhịp như gõ vào trong lòng. Đang nằm bên cửa sổ, lúc này không có trăng sáng, trong phòng cùng ngoài phòng đều tối đen một mảnh đưa tay không thấy năm ngón, tôi ở trong bóng tối mở to hai mắt, vẫn duy trì tiếng hít thở đều đều chậm rãi như đang say ngủ. Bỗng nhiên có một làn gió nhẹ từ cửa sổ thổi tới, vừa lúc đánh thức tinh thần bừng tỉnh. Trước khi tắt đèn đi ngủ cũng từng do dự qua, tay đặt trên khung cửa sổ chần chừ, cuối cùng đổi thành lén lút phủi bụi. Đối với biến cố không nắm rõ, tuy trong lòng thấp thỏm cùng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng dù thế nào cũng cần phải nói, đêm nay nếu có thể phát sinh chút chuyện không hẳn là không tốt, vì lẽ đó mối nguy hiểm này, nói không chừng có thể mạo hiểm một phen.
Sau đó tiếp tục chờ đợi, nhưng cho đến hiện tại, biến cố bất ngờ gì cũng chưa hề phát sinh. Như vậy, quả nhiên vẫn nên là theo kế hoạch vốn dĩ của mình mà hành động sao? Bây giờ đã là canh tư, không hành động sẽ chậm trễ, suốt đoạn đường vừa qua chính mình kính cẩn nghe lời, không phải là vì kế hoạch của đêm nay sao? Suy nghĩ vừa chuyển, cơ thể động đậy, phát hiện hô hấp bỗng dưng nhanh hơn, vội vã nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở. Phải thừa nhận, hôm nay hồng hoa mỹ phụ lúc tĩnh tọa vẫn nghe ra âm thanh cực nhỏ, đã tác động rất lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140047/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.