Thật vậy sao?
Đôi lúc sẽ cảm thấy, có lẽ bản thân vĩnh viễn không cách nào thật sự thích ứng được, thích ứng đứa nhỏ này thỉnh thoảng sẽ làm ra một hành động ngoài dự đoán có thể trực tiếp chạm đến lòng người.
Chính mình chưa bao giờ nghĩ đến sinh nhật nàng, mà nàng lại nhớ kỹ của tôi, còn nghĩ đến ngày tuyết rơi sẽ tặng lễ vật, thật sự làm cho người... Tôi không nói lời nào, cúi thấp đầu, lại nâng mắt nhìn nàng, miễn cưỡng kéo khóe môi, một lần nữa khôi phục vẻ tươi cười trên gương mặt. Sau đó, yên lặng nhìn đôi mắt nàng, lắng nghe âm thanh nàng nói chuyện.
Nàng không phát hiện được điều gì, hứng khởi tiếp tục câu chuyện, nói cho tôi biết làm sao nàng tìm được hai viên đá này, rồi là dùng kiếm sư phụ tặng như thế nào để mài giũa hình dạng viên đá theo ý muốn. Tôi lẳng lặng nghe, thấy nàng nói nói, dường như nghĩ tới cái gì đó rắc rối, chậm rãi nhăn mày.
- Sao vậy? - Tôi hỏi, đưa tay xoa mi tâm nàng đang nhíu lại.
Nàng trước giờ là một hài tử không thích bị yếu thế, đặc biệt khi ở trước mặt tôi. Bây giờ thấy tôi hỏi, con ngươi lay chuyển một hồi, nhìn bên này vài lần, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm, hơi buồn rầu mở miệng.
- Nhưng mà... Nói nhiều như vậy, cái này vẫn chưa đạt. Chính ta còn cảm thấy không vừa ý, tặng cho sư phụ và ngươi nữa, không ổn.
Sững sờ, tôi khó hiểu nói:
- Không ổn chỗ nào? Không phải rất khá à? Ta thật sự thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140031/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.