Cuối cùng chúng tôi vẫn mai táng nó. Đối với mấy câu nói khi nãy của tôi, Luyện nhi như cũ có chút mê man, nhưng nàng vẫn lựa chọn cùng tôi dùng phương thức người chứ không phải phương thức của thú để đưa tiễn tiểu lang đến chặng cuối con đường. Chúng tôi cùng nhau bắt đầu đem bùn đất lấp kín, chất chồng thật cao, đè thật mạnh làm thành hình dáng một nấm mồ nhỏ. Mưa ngừng lúc nào không biết, sắc trời đã không còn sớm, nàng vỗ nấm mồ, sau đó đứng lên nói với tôi:
- Chúng ta trở về thôi.
Tôi cười khổ, lúc này mới nhớ ra còn có một vấn đề lớn cần giải quyết. Nhất thời xúc động, tất nhiên nhận hậu họa. Một đường trở về nghĩ rất nhiều, nên làm sao giải thích với sư phụ, có cần phải thẳng thắn kể đúng sự thật không, nhưng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thiếu sót. Rốt cục còn chưa kịp suy nghĩ ra nguyên nhân, đã đứng ở trước cửa động. Tôi nhìn Luyện nhi một chút, đưa tay kéo nàng, bước vào.
Trong động không sáng bằng bên ngoài, phải thắp nến. Trong bóng tối, sư phụ ngồi tại phía sau ngọn đèn, sáng tối xen lẫn không thấy rõ nét mặt người. Tôi bước nhanh tới, cách chỗ sư phụ ba bước chân thì dừng lại, không nói một lời liền quỳ xuống. Luyện nhi ở phía sau đẩy vai tôi, tôi kéo ống tay áo nàng, nàng cũng theo tôi quỳ xuống. Chúng tôi không lên tiếng, sư phụ cũng không nói, nhất thời bầu không khí lâm vào trầm mặc khiến người khó nhịn. Tay vô thức xoắn góc áo, nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140024/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.