Trong rừng rậm cực kỳ u tối, cây cối đều hóa thành một màu đen, chỉ có một hai tia sáng nhàn nhạt mơ hồ xuyên qua từ kẽ hở, chẳng những làm cho người cảm giác không an tâm, trái lại càng khiến bầu không khí thêm phần u ám không nói nên lời. Con người chính là sinh vật kỳ quái, nếu có ánh sáng, thì dù chỗ đó là vùng hoang vu dã ngoại, cũng vẫn thấy can đảm hơn; còn nếu không có, ở nhà một mình cũng cảm thấy sợ hãi.
Suy cho cùng, tôi chỉ là một người bình thường, thậm chí thị lực cũng không được cao, lúc này lại là một người không tấc sắc đặt mình trong vùng hoang dã ánh trăng mờ ảo, hoang mang cũng là chuyện thường tình.
Hít sâu một hơi, tự động viên bản thân, dù sao cũng là một thân tập võ, tuy thiên bẩm có hạn, nhưng tốt xấu gì cũng đã luyện qua mấy năm quyền cước, chẳng lẽ còn không bằng lúc trước một mình đi vào hang sói mà không sợ hãi? Vả lại, rừng này cũng sẽ không có việc gì nguy hiểm.
Sự thật chứng minh, có vài thứ xác thực không nên nghĩ tới, bên này một ý nghĩ vừa mới nảy ra, đầu kia trong bóng tối liền truyền đến một âm thanh giẫm cành khô vang lên giòn tan, tôi giật mình quay đầu lại, sau khi hoảng sợ, nghĩ rằng có phải đứa bé kia quay lại hay không?
Kết quả, là bà con xa của đứa bé kia.
Bên tai chỉ nghe một tiếng sủa trầm thấp, từng đốm sáng âm u loé lên trong bóng đêm doạ người sợ hãi. Vốn là tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140019/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.