Lần đầu tiên mở mắt ở thế giới này, từng cho rằng mình đang nằm mơ. Vượt không gian trở lại thời xưa, nếu một ngày thật sự xảy ra với bản thân, dù là ai cũng sẽ cảm thấy hoang đường như một giấc mộng. Trong mộng là nhà tranh đơn sơ, đèn dầu u ám, người đàn ông cao to cùng người đàn bà đang khóc sướt mướt oán trách tại sao lại sinh ra món hàng lỗ vốn.
Tiếc là ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, ngày lại ngày trôi qua, ác mộng này vẫn chưa từng tan đi. Do đó, rốt cuộc đành chấp nhận sự thật, hiểu rằng vĩnh viễn sẽ không tỉnh mộng nữa rồi.
Vẫn không tỉnh, mộng cảnh chính là hiện thực. Tôi là người của thực tế. Mà người thực tế, nếu sống, đều muốn mình sống tốt hơn.
Sau đó là những chuỗi ngày bận rộn. Vì sinh tồn, vì tương lai, ở hoàn cảnh khó khăn gian khổ, vừa đấu tranh vùng vẫy, vừa hao tổn tâm tư tìm hiểu xung quanh, mưu tính đủ loại, chỉ để đạt được mục đích đơn giản này mà thôi.
Song, làm như vậy, dần dần khiến người ta có cảm giác đang sống chân thực. Tự cho rằng bản thân đã tiếp nhận rồi, chấp nhận lặng lẽ sống một góc bên trong lịch sử. Lịch sử là chân thật, vậy mình cũng là thật, chẳng qua cách một khoảng không gian thời gian với thế giới ăn chơi trác táng ngày đêm kia mà thôi.
Tôi thật sự đã cho là thế. Nhưng mà... Giờ đây...
Luyện Nghê Thường.
Luyện Nghê Thường, là ai?
Như phần lớn mọi người, khi đó, ở cuộc sống tiết tấu nhộn nhịp, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140017/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.