- Nha đầu ngốc tiểu Tam nhi!
Vừa mới ngồi xuống, chưa kịp lấy hơi đã nghe một giọng nói ồn ào truyền tới:
- Ngươi muốn chết à? Thu gom củi lửa rồi vứt cạnh bếp? Lỡ dấy lửa sặc chết người thì sao? Còn không mang ra sân sau trải ra phơi nắng? Đi!
Bà mới là tiểu tam, cau mày thầm thọt một câu, cũng không dám thốt thành tiếng. Bất đắc dĩ đứng lên, xoa xoa cánh tay đã mỏi nhừ, hì hục lôi kéo bó củi cao hơn mình ra ngoài. Bùn đất lưu lại một vệt kéo thật dài, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng rống giận "nha đầu ngốc", may mà không đi theo chửi rủa.
Sân sau thực chất là một khối đất trống cũng coi như bằng phẳng ở phía sau nhà, hàng rào xiêu vẹo miễn cưỡng ngăn cách trúc xanh và cây cối bên ngoài, nhưng không ngăn được cỏ dại mọc khắp nơi. Chưa bao giờ dám tùy tiện đi qua chỗ ấy, chỉ sợ trong bụi cỏ chui ra thứ gì đó.
Nhìn quanh bốn phía, toàn núi và núi. Tôi thở dài, tháo nút thắt, dựng từng nhánh củi tựa vào tường theo hàng ngang. Nhánh củi rất thô dài, cánh tay cùng với cẳng chân bé nhỏ làm việc vô cùng vất vả. Môi trường ác liệt, làm lụng lao lực như vậy, hèn chi hai cô con gái trước của ông ta đều qua đời. Nhưng tôi không thể chết được, tôi không muốn chết. Dù là gia đình thợ săn vùng rừng núi hoang dã, hay là cuộc sống nghèo khó cực nhọc không thể tưởng, dù cho mãi mãi không thể trở về nơi sầm uất náo nhiệt đã từng sống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140011/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.