Hoa Sĩ Kiệt đưa mắt nhìn ra khoảng sâu hun hút của lòng hang, lòng bồi hồi muôn ngàn ý niệm, buông tiếng thở dài lẩm bẩm:
- Chẳng phải ta vô tình, nhưng lòng này đã ký thác. . .
Thất Độc Thần Kiếm nhẹ mỉm cười:
- Người đời trong vạn duyên, khó vượt phá nhất là tình duyên, lão phu xem tiểu tử mi, đôi mắt long lanh, đào hoa lắm số, sau này trên đường tình ắt phải lận đận khá nhiều. . .
Hoa Sĩ Kiệt giật mình như từ cơn mê sực tỉnh, mặt thẹn đỏ bừng chẳng dám ngó ngay người đối thoại cùng mình.
Thất Độc Thần Kiếm phá lên:
- Tiểu tử hãy tụ tập tinh thần để lão phu còn truyền thụ kiếm pháp “Thất Độc“ cho mi!
Hoa Sĩ Kiệt không hiểu liền hỏi:
- Thế nào gọi là “Thất Độc“ ?
Thất Độc Thần Kiếm vuốt râu cười dài:
- Thất Độc chính là bảy thức kiếm, mỗi thức còn lợi hại hơn cả độc xà, chiêu thế mỗi khi xuất thủ, nhất định là cường địch phải bại thương! Ranh con đã hiểu chưa?
Hoa Sĩ Kiệt khẽ gật đầu!
Thất Độc Thần Kiếm tay phải hướng về phía bảy đạo hào quang, chộp dứ vào khoảng trống một cái, bảy đạo hào quang xanh biếc liền tắt và trên tay ông đã nắm gọn một thanh kiếm lạ!
¤ng lẳng lặng rảy mạnh thanh kiếm, một tiếng “rẹt“ rất khẽ vang lên, thanh kiếm bỗng xòe rộng ra như cánh quạt, biến thành bảy cây, kết liền với nhau, ánh xanh ngập ngời hơi lạnh toát ra hơn năm thước.
Hoa Sĩ Kiệt thừ người ra nhìn, đây là lần đầu tiên chàng nhìn thấy thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-da-tinh/195562/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.