Không bao lâu sau Hoa Sĩ Kiệt cảm thấy thân hình như hạ dần xuống thấp và như được ai đặt nhẹ lên mặt đất.
Chàng lắng tai nghe ngóng xung quanh, không tiếng động chi vang lên. hoàn toàn lặng trang như cảnh chết!
Sự im vắng đạt ngột và lạ thường ấy, khiến Hoa Sĩ Kiệt rất mực kinh ngạc,vội dở hé vạt áo Phong Trần Túy Khách, nhìn dáo dác khắp bốn phương... ánh trăng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, chiếu lờ mờ xuống cảnh vật đủ cho chàng nhận thấy nơi đây là một ấnh rừng rậm rạp không một dạng người, mà chỉ có tiếng trùng dế nỉ non trong đêm dài tĩnh mịch.
Hoa Sĩ Kiệt cơ hồ ngỡ là mình sống trong mộng , hấp tấp chui ra khỏi vạt áo của Phong Trần Túy Khách, liền thấy ngay một bóng vàng mờ mờ thoáng xẹt qua tầm mắt và mất hút vào rừng sâu.
Nhãn quang của chàng vô cùng sắc bén,thoáng nhì theo hướng chiếc bóng vàng vừa thoát đi, chợt bắt gặp trên một thân cổ thụ cách nơi chàng đứng độ ba thước, lờ mờ ẩn hiện mấy hàng chữ to.
Chàng vội móc đá lửa trong mình ra nhen lửa lên, thấy nơi thân cây đã có kẻ nào dùng "Kim Cang Chỉ" vạch lút vào thân cây hơn ba tấc sâu nét chữ cứmg cáp như rồng bay phượng múa: "Tửu khách đã được phục "tục mệnh đơn",tánh mạng chẳng sao! mau tiến về hướng Nam".
Bên cạnh mấy hàng chữ lớn lại chú thêm hai chữ nhỏ hơn, "Cuồng Nhân!".
Hoa Sĩ Kiệt lúc ấy mới vỡ lẽ kẻ bí mật đã cứu thoát hai người chính là "Cuồng Nhân"- kẻ đã đề thơ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-da-tinh/195555/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.