Hoa Sĩ Kiệt nhớ theo đường đi nước bước trên mặt trúc, trổ hết tốc độ khinh công băng qua vườn hoa, đuổi theo gã chấp pháp đang kẹp xốc Hạ Oanh Oanh đi ở phía trước.
Chỉ thoáng mắt là bắt kịp theo hắn, chàng quát to :
- Đứng lại!
Thanh âm vang rền như tiếng sấm, khiến gã đại hán giật mình quay lai, quét mắt lạnh lùng nhìn Hoa Sĩ Kiệt chẳng nói một tiếng.
Hoa Sĩ Kiệt văng mình đến cạnh gã quát tiếp :
- Hãy để người trên tay ngươi xuống ngay!
Gã đại hán lại đưa mắt nhìn xoáy khắp người chàng một lúc như để đánh giá đối tượng là nhân vật thế nào, đoạn hất hàm ngạo nghễ :
Mi là hạng nào, dám nói năng như thế trước mặt bổn chấp pháp?
Hoa Sĩ Kiệt không đáp, trỏ tay vào Hạ Oanh Oanh hỏi lại :
- Nàng phạm tội chi mà các hạ lại kéo xệch nàng đi như thế?
Gã đại hán lộ sắc giận :
- Chuyện riêng của chúng ta, mi không quyền hỏi đến!
Hoa Sĩ Kiệt quài tay ra sau rút phăng thanh kiếm, chĩa thẳng mũi vào người gã cười sắc lạnh :
- Nhưng vật này có quyền buộc các hạ phải trả lời!
Gã đại hán không mảy may rúng động :
- Ranh con có lẽ hết muốn sống rồi chắc!
Hoa Sĩ Kiệt gằn giọng :
- Aùc đồ! Lần thứ hai ta hỏi mi :
Có để cô bé kia xuống không?
Gã đại hán đáp lại bằng một tiếng quát to, đồng thời sấn nhanh tới tống ra một quyền!
Vù!....
Thế quyền dốc theo một luồng tiềm lực như núi đổ ập nhanh vào hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-da-tinh/1366902/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.