Ba người kẻ trước người sau, thoăn thoắt quanh co giữa hầm sâu không biết bao nhiêu lượt, mút đoạn đường hầm.
Hoa Sĩ Diệt ước lượng lộ trình mà chàng đã lướt qua tối thiểu cũng hơn năm, sáu dặm.
Cuối đường hầm là một bững đá to trọng lượng có năm tấn, chặn mất lối đi, bên trên phiến đá lồ lộ bốn chữ to màu đỏ như máu:
"Bước qua là chết" Hoa Sĩ Diệt nhíu mày quay sang hỏi Túy Dhách:
- Lão tiền bối có ý nghĩ chi về bốn chữ trên phiến đá ấy?
Phong Trần Túy Dhách bị hỏi bất ngờ không khỏi đăm chiêu một lúc:
- Chết sống có số, mong sống cũng chẳng được, mà muốn chết cũng chẳng chết, cứ vượt qua cẩn thận với sức mình mà tùy ở số trời.
Hoa Sĩ Diệt lâng lâng hào khí:
- Lão tiền bối nói chí phải, chết sống hữu mạng, tại hạ không tin là sau phiến đá kia có giống quái ma ăn thịt người.
Hà Chí Bình không dằn được kinh ngạc:
- Lạ thật, những người vào trước khi nãy, nếu như họ vượt qua được chỗ quái vật canh gác thì hiện giờ họ Ở đâu chẳng thấy?
Hoa Sĩ Diệt sực nhớ ra nhìn quanh ngơ ngác:
- Ừ nhỉ ! Bọn họ đâu cả rồi, không lẽ đều chôn mình trong miệng Băng Long?
Phong Trần Túy Dhách lắc đầu:
- Dhông khi nào, nếu họ bỏ mình dưới nanh vuốt quái vật, tất phải để lại dấu vết, đằng này không một dấu tích chi, theo ta nghĩ, họ có thể đi vào bằng một đường hầm khác.
Hà Chí Bình nghiêm trang hớt lời:
- Vãn bối đề cập lên điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-da-tinh/1366900/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.