Trên con đường cái quan ăn thông từ Sơn Đông đến Độc Sơn Hồ, có hai kẻ lữ hành quái lạ một trẻ một già đang phăng phăng phóng bước như bay.
Người trẻ tuổi áo trắng thư sinh, lưng giắt trường kiếm đi ở phía trước chính là Hoa Sĩ Kiệt, lão già quần áo xơ xải sau lưng khoác chiếc hồ lô tổ bố không ai khác hơn là Phong Trần Tuý Khách.
Hai người vận dụng tất cả tốc độ khinh công lướt nhanh trên mặt đường, bất chấp sự xì xào bàn luận của khách qua đường.
Lúc ấy vào độ tháng tám, tuy đã vào độ giữa Thu, nhưng thời tiết vẫn vô cùng oi bức, vầng thái dương như một thỏi lửa đỏ hồng, hắt ánh nắng thiêu đốt xuống mặt đường cắt đá gồ ghề.
Phong Trần Tuý Khách nhấc chiếc áo rách bươm chấm lấy mồ hôi trán, thở phào một hơi mệt nhọc đưa mắt nhìn theo dáng dấp ung dung của Hoa Sĩ Kiệt, dường như chàng không có chi là mệt mỏi cả, ông bất giác than lên:
- Hoa lão đệ, suốt ngày trời chúng ta chẳng dừng chân, lão phu đã bết lết rồi!
Hoa Sĩ Kiệt bước lại, quay đầu cười to:
- Nếu lão tiền bối cảm thấy mệt mỏi, chúng ta đến cội cây trước mặt nghỉ chân.
Phong Trần Tuý Khách cười hệch hạc:
- Cũng được, nửa ngày trời chẳng có nhỏ rượu vào miệng, con sâu rượu thiếu điều bò lên lỗ mũicủalão!
Hai người chậm bước đến ba cội cây mọc một hàng bên vệ đường, ngồi xuống nghỉ chân.
Phong Trần Tuý Khách tháohồ rượu trên lưng xuống,cườirổn rang:
- Hoa lão đệ, cứ mỗi lần gặp lão đệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-da-tinh/1366854/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.