Tiêu Mộc và Diêu Bội Chi đối với chuyện này giống như đã thành thói quen, lập tức ngồi xuống.
Bác Trương đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, sắp ra trước mặt ba người.
Đỉnh Phong nghĩ, mấy người nhà giàu hình như đều có thói quen “Ăn không nóichuyện, ngủ không nói chuyện”, vì vậy cô đành ngây ngốc gắp món ăn trước mặt mình, chăm chú ăn cơm, một câu cũng không nói.
Thấy trong chén bỗng nhiên có nhiều hơn một miếng cá, Đỉnh Phong nhìn về phía Diêu Bội Chi.
Bội Chi cười cười với cô, mắt hạnh mang theo tia sáng xinh đẹp: “Cá umtương này ăn rất ngon, tớ thích nhất món này đấy, cậu cũng nếm thử mộtchút đi!”
Đỉnh Phong gắp miếng cá bỏ vào trong miệng, cảm giácthịt cá đang dần dần tan ra, còn có vị thơm của nước sốt tương, khiếncho đôi mắt to tròn của cô sáng lên, Đỉnh Phong giơ ngón tay cái nói:“Ngon tuyệt!”
Giống như là bị vẻ mặt của Đỉnh Phong lây nhiễm, mắt hạnh của Diêu Bội Chi cũng nheo lại, trông rất vui vẻ.
Không bị cấm nói chuyện, Đỉnh Phong cũng không còn băn khoăn gì nữa, vui vẻ gắp thức ăn, ăn đến vô cùng sung sướng.
Tiêu Mộc còn chưa ăn được vài miếng đã đặt đũa xuống, ánh mắt dừng ở trênngười của Đỉnh Phong đang vui vẻ gắp thức ăn, mắt phượng tinh xảo ánhlên một tia đạm mạc không giống mọi ngày.
Đỉnh Phong ngẩng đầu, liền chạm phải con ngươi tối đen như mực của Tiêu Mộc.
Thịch —— Thịch ——
Cô giống như là nghe thấy tiếng trái tim mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-no-duong-dinh-phong/1932082/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.