Mặc dù cô thường đả kích cô ấy nhưng cô hiểu Đỉnh Phong không hề xấu, đôimắt to tròn của cô ấy được Bội Chi dồn hết tâm trí, cô nhìn có cảm giácrất dịu dàng, làn da thì không cần làm gì nhiều, làn da của cô ấy vẫnrất tốt, đôi môi được đánh son có màu sắc rất hợp. Nhìn cả người cô ấy,có một cảm giác đẹp đến nỗi kinh sợ.
“Nhìn cậu rất đẹp”. Lý Gia Nhạc nhìn Đỉnh Phong, trịnh trọng nói.
Đỉnh Phong nhìn Bội Chi và Lý Gia Nhạc, nở nụ cười, nói: “Cảm ơn các cậu, những người bạn tốt nhất của mình”.
Lý Gia Nhạc đẩy đầu Đỉnh Phong một cái: “Dưa hấu, cậu đừng có hý hửng đắc ý”.
Bội Chi nắm cánh tay Đỉnh Phong nói: “Có Tiêu Mộc nhưng cậu cũng không được quên hai bọn tớ đâu đấy”.
Đỉnh Phong gật đầu một cái.
“Chỉ còn 30 phút nữa là đến chương trình biểu diễn nghệ thuật, nếu chúng tacứ đứng đây nói chuyện, tớ nghĩ rằng.... Trương Giai Mẫn sẽ giết cậuđấy”. Diêu Bội Chi nhìn đồng hồ treo tường nói.
“Sao cậu không nói sớm?”.
Ba người vội vàng bắt taxi về trường học.
Lúc các cô vừa đến trường thì gặp được Trương Cường Quân.
Vẻ mặt cứng rắn ngàn năm không đổi của Trương Cường Quân nhìn Đỉnh Phongvà hỏi. “Làm sao em lại đến muộn thế? Em phải đến đây sớm để chuẩn bịchứ?”.
Đỉnh Phong nuốt một ngụm nước bọt, mỗi lần đối mặt vớiTrương Cường Quân khuôn mặt mọi người đều cúi xuống, ai cũng cảm thấymình không thể nói được gì cả. “Em thưa cô, vừa rồi bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-no-duong-dinh-phong/1932050/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.