Sau 2 ngày nghỉ ngơi cùng cấp tốc ăn thật nhiều để bồi bổ, sức khỏe của Phong Thừa Vũ cũng hồi phục hoàn toàn. Vừa khỏe lại, Phong Thừa Vũ cùng Tiếu Kiếm lại vội vã lên đường. Trong lòng hắn rối loạn suy nghĩ cách thuyết phục nàng về cùng hắn. Không chịu thì bắt cóc luôn khỏi nói nhiều. Sau nhiều ngày rốt cuộc khóe môi hắn cũng hé nụ cười nhẹ. Điệp nhi… ta tới đây!
**************
- “Thất công chúa đã về!!!” – Cận vệ canh gác trước cổng hoàng cung Khánh An hoàng triều sau khi thấy bóng dáng của Thiên Điệp từ đằng xa đã sửng sốt thốt lên.
- “Mau mau vào bẩm báo lên thánh thượng. Thất công chúa về rồi!!” – Một tên hối thúc tên khác.
Thiên Điệp tao nhã phóng xuống ngựa, khóe môi khẽ mỉm cười. Khánh An, ta đã về.
- “Tham kiến công chúa. Cung nghênh công chúa trở về.” – Một loạt hàng cận về quỳ xuống hô to làm Thiên Điệp sửng sốt.
Qúai nha. Bình thường mấy kẽ này sợ nàng như sợ cọp, né được lúc nào thì hay lúc đó thế mà hôm nay lại cung cung kính kính quỳ xuống chào nàng. Ngoan dữ… Thiên Điếp nhíu mày khó hiểu ngó ra đằng sau nhìn Tình Nhi. Tình Nhi lúc này không chút khí lực khẽ lắc đầu ý cũng không hiểu. Mệt chết nàng rồi. Công chúa phóng như bay á, khiến nàng nôn mấy lần trên đường, thật mệt chịu không nổi.
- “Khụ… bình thân.” – Thiên Điệp mất tự nhiên.
- “Tạ ơn công chúa.” – Gần một trăm cận vệ mắt rưng rưng nhìn nàng. Có trời mới biết bọn hắn nhớ vị công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-manh-vuong-phi-pk-yeu-nghiet-vuong-gia/106204/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.