Chương trước
Chương sau
Hôm nay, hắn đã tu luyện đến Long Biến Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Hơn nữa, còn nửa bước nữa là bước vào Long Biến Cảnh hậu kỳ. Trong không gian thôn phệ kia, khối Ám nguyên tinh đã tiêu hao hết. Phong Liệt cắn răng một cái, đem năm khối nhỏ Ám nguyên tinh nuốt vào trong bụng, tiếp tục luyện hóa.
Trong nháy mắt, Phong Liệt trong không gian Long vực bế quan đã một năm.
Một năm thời gian thì nhìn như không ngắn, nhưng đối với một số Long Biến Cảnh cường giả mà nói, chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt mà thôi.
Bên ngoài Long vực, các tộc cường giả vẫn giao chiến với nhau, khí thế hừng hực.
Mấy ngàn cường giả của Nam Ly giới dưới sự dẫn dắt của Thiếu chủ Nam Ly Phong, chẳng những trắng trợn tìm kiếm tung tích của Thiên Long giới, đồng thời còn điên cuồng đuổi giết Nhân tộc của Long Huyết giới cùng với Thần, Ma hai tộc cường giả, ý đồ nhúng chàm khí tinh thần của các tộc cường giả.
Chỉ có điều, bởi vì trong chỗ sâu của Long vực là nơi các hung thú đẳng cấp cao, Nam Ly giới mặc dù binh hùng tướng mạnh, cao thủ như vân nhưng cũng có chút không thả ra tay chân. Đối với các tộc nhỏ thì càng không có hiệu quả, ngược lại tốn không ít nhân mã.
Về phần Thiên Long giới, là tung tích xa ngút ngàn, làm cho Nam Ly Phong vô cùng căm tức. Sự thỏa thê mãn nguyện lúc mới bắt đầu đến Thiên Long vực đã dần dần bị đả kích đến đáy cốc. nguồn TruyenFull.vn
Khu vực trung bộ Thiên Long vực, trên một đỉnh núi cao.
Giờ phút này rõ ràng là ban ngày với ánh nắng chói chang, nhưng trên đỉnh núi lại đen kịt một mảnh.
Một hắc động thật lớn được bao phủ trên đỉnh núi, giống như cái miệng rộng của một con hung thú, tùy thời có khả năng nuốt trọn ngọn núi lớn vào trong bụng.
- Phong Liệt, chàng dẫn ta đến nơi này làm gì? Ở đây có bảo vật gì sao?
Trên đỉnh núi, tiểu ma nữ nhìn lên trên không, rồi lại nhìn Phong Liệt, cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị nói.
- Ở đây đương nhiên không phải là nơi tìm bảo vật, mà là ném bảo vật.
Phong Liệt cười thần bí, đối với mảnh đen kịt trên đỉnh núi tựa hồ như rất thỏa mãn.
Giờ phút này, trên người hắn tản mát ra uy áp cường hoành Long Biến Cảnh hậu kỳ, khí thế hùng hồn so với cường giả Long Biến Cảnh bình thường còn muốn mạnh hơn gấp mười lần. Nguyên lực hùng hậu không hề kém so với cường giả Long Biến Cảnh đỉnh phong.
- Ơ, ném bảo vật? Phong Liệt, chàng phát sốt rồi hả?
Tiểu ma nữ ánh mắt khó hiểu, làm bộ như muốn kiểm tra trán của Phong Liệt.
Tiểu ma nữ hôm nay cũng đã tu luyện đến Hóa Đan Cảnh đỉnh phong chi cảnh, tùy thời có khả năng thu nhận thiên kiếp, hóa thân thành long.
Phong Liệt mỉm cười, thò tay nắm lấy bàn tay trắng như tuyết của Tiểu Ma Nữ, thuận thế ném đến một tảng đá lớn cách xa vạn trượng.
Trước khi Tiểu Ma Nữ phát hỏa, Phong Liệt tranh thủ thời gian mở miệng trước:
- A Ly, như thế này, chuyện ta cần làm rất nguy hiểm. Nàng đứng xa một chút.
- Chàng…A, biết rồi! Chính chàng cũng coi chừng đấy.
Tiểu Ma Nữ chứng kiến biểu hiện có chút ngưng trọng của Phong Liệt thì liền hiểu ngay, vội gật đầu, rồi thành thành thật thật đứng im tại chỗ.
Kế tiếp, tâm ý Phong Liệt khẽ động, một ác long đen kịt xuất hiện trước người. Một cỗ khí tức tà ác khiến người ta phải căm tức.
Không hề nghi ngờ, đây chính là Tu La Vương Tọa mà Phong Liệt có được từ Hắc Ám Đế Quân.
Cái thiên bảo thần binh này có thể nói là trên đời khó cầu, người nào cũng muốn chiếm làm của riêng cho mình.
Nhưng Phong Liệt đối với cái này nhức đầu vô cùng. Hắn thậm chí không thể chờ đợi muốn triệt để thoát khỏi cái Vương Tọa này.
Chỉ là phiền muộn nhất là hắn phát hiện mình căn bản không cách nào thoát khỏi Vương Tọa này. Bất luận như thế nào cũng khó khăn khi muốn chặt đứt mối quan hệ giữa mình với cái Vương Tọa đó.
Cái này giống như không phải Tu La Vương Tọa nhận chủ mà là Tu La Vương chọn trúng hắn. Quả thực huênh hoang, khoác lác, coi trời bằng vung.
Đối với đồ vật không cách nào nắm chắc, Phong Liệt từ trước đến nay đều bảo trì kính sợ chi tâm. Nhất là hắn biết rõ thần ảnh trong không gian Vương Tọa đối với mình có mưu đồ gì.
Nếu như đối phương có ý với Thiên Long giới thì bố cục chi nhân này thật là đáng sợ.
Suy đi nghĩ lại hồi lâu, Phong Liệt rốt cuộc nghĩ ra một biện pháp. Chính là ném Tu La Vương Tọa vào trong một không gian hư vô, mặc kệ tự sanh tự diệt.
Phong Liệt nhìn Tu La Vương Tọa trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo, phất tay ném nó vào trong hắc động, trên mặt không có chút thần sắc lưu luyến.
Ông…ông…ông…
Hư không một hồi nhẹ chấn.
Tu La Vương Tọa trong chớp mắt liền biến mất không thấy.
Phong Liệt thấy rõ, Tu La Vương Tọa cũng không bị vết nứt không gian làm cho nát bất, chỉ là rơi vào bên trong hư vô.
Nhưng, hắn cuối cùng xem như triệt để thoát khỏi cái nguy hiểm tiềm ẩn này, trong nội tâm liền nhẹ nhàng thở ra.
Xa xa, Tiểu Ma Nữ thấy vậy chính là không khỏi há hốc mồm. Nàng thật sự nghĩ mãi mà không rõ Phong Liệt tại sao lại phải vứt bỏ một kiện thiên cổ thần binh như vậy. Chẳng lẽ hắn ngại bảo vật quá nhiều?
Nhưng mà rất nhanh sau đó, một sự việc khiến cho Tiểu Ma Nữ giật mình đã xảy ra.
Chỉ thấy, vốn Tu La Vương Tọa đã biến mất trong hắc động, khoảng sau mười phút từ trong hư vô bay ra, rơi trước người Phong Liệt.
Á!
Tiểu Ma Nữ giật mình kêu to một tiếng, bưng kín cái miệng nhỏ. Giờ phút này, nàng tựa hồ như đã minh bạch được điều gì.
Phong Liệt nhìn Tu La Vương Tọa, ánh mắt có chút nheo lại, sắc mặt âm trầm vô cùng.
Hắn đối với kết quả này có chút kinh ngạc, lại tựa hồ như nằm trong dự liệu.
- Hừ, lão tử không tin là không thoát khỏi ngươi, cái đồ huênh hoang khoác lác.
Sau một chút trầm ngâm, Phong Liệt tâm ý khẽ động, thân hình trốn vào trong Vương Tọa.
Một vùng đất không gian hoang vu, bao la, hai ngọn núi cao trong cấm chế, phân biệt trói buộc một con ác long chi hồn cao hơn ngàn trượng cùng một tòa tế đàn thần bí.
Giờ phút này, trên tế đàn thần bí lại hiện ra một thân ảnh mặc trọng giáp uy nghiêm, ánh mắt tràn đầy sát khí, làm cho lòng người phải run sợ.
- Ngươi là ai? Đối với ta có ý đồ gì?
Phong Liệt cao giọng quát hỏi.
Nghe xong câu hỏi, đạo thân ảnh kia khóe miệng vểnh lên, có chút lộ ra một tia tàn nhẫn, nhưng không hề nói một lời.
Nhưng Phong Liệt lại mẫn cảm cảm nhận được, ánh mắt đó có chút liếc qua Thiên Long giới trên ngón giữa tay trái của mình.
- Chẳng lẽ người của Tu La giới có ý đồ nhúng tay vào số mệnh phương thiên sao? Hừ, không cần biết ngươi là ai? Nếu có chủ ý với lão tử thì không được rồi.
Phong Liệt trong nội tâm âm thầm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chậm rãi quét một vòng bốn phía.
Ngọn núi bên kia, ác long chín đầu vẫn giương nanh múa vuốt với hắn. Chỉ tiếc là bị cấm chế, nên ngay cả thanh âm gào thét cũng không thoát ra ngoài được.
So với hồn ảnh thần bí kia, con ác long này giá trị nguy hiểm còn muốn thấp hơn nhiều.
- Hừ, lão tử hôm nay tuân theo thiên mệnh, cũng không tin không thể thu thập được một phân thần nho nhỏ.
Sau nửa ngày, Phong Liệt trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia tàn nhẫn.
Sau một khắc, thánh kiếm của hắn xuất hiện, lướt trên không trung, vây quanh tòa tế đàn.
Thoáng chốc, một đạo tia máu hiện lên, chiếm diện tích gần trăm dặm. Tia máu chói mắt chiếu rọi toàn bộ không gian, đỏ thẫm một mảnh, sát khí tràn ngập.
Kiếm quang huyết sắc sắc bén vô cùng giống như cắt đậu hủ, đơn giản cắt xuống mặt đất sâu mấy ngàn mấy vạn trượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.