Chương trước
Chương sau
Phanh!
Hắc ám chi thân không chịu nổi gánh nặng, rốt cuộc bị sức lực oanh thành bột phấn.
Ngay sau đó, Bổn Nguyên Thần Đồ bị dòng nước lũ màu đen làm trôi ra hư không cách vạn dặm.
Trong thiên địa, màn đêm tối đen như mực đột nhiên biến mất. Ánh sáng mặt trời chói lọi chiếu rọi hết thảy sa mạc màu vàng, theo thời gian dần trôi trở về như cũ.
Trên không trung, Thiên Ngục Luyện Thần Phong đang trôi lơ lửng. Sở Huyền đứng trên ngọn núi, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo biến hình, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
- Phong Liệt, ngươi nên chết đi.
Sở Huyền nhìn thoáng qua lỗ kiếm Phong Liệt lưu lại, nhịn không được phẫn hận, gầm nhẹ một tiếng.
Thời điểm gã cường thịnh, thần lực niêm phong cất vào trong Thiên Ngục Luyện Thần Phong còn chưa phát huy hết giá trị của nó, nhưng hôm nay đã tan hết.
Cổ thần lực tan hết, khiến cho nội tâm của gã dao động, căng thẳng thần kinh.
Từ nay trở về sau, gã chỉ có thể dựa vào tu vi bản thân, trở thành một võ giả Long Biến Cảnh đỉnh phong bình thường.
Trong lúc nhất thời, Sở Huyền nhịn không được tâm trạng thịnh nộ, hận không thể chém Phong Liệt thành vạn phần, rồi nuốt từng miếng vào trong bụng.
- Sao, còn chưa chết à? Quả nhiên không hổ hắc ám chi thân rất tốt.
Sở Huyền mày kiếm dựng lên. Gã thông qua Thiên Ngục Luyện Thần Phong cảm nhận vị trí của Phong Liệt, khóe m8e65ng dần dần lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
- Hừ, bổn hoàng đã có được huyết mạch long hoàng cùng với Thiên Long giới, có thể Đông Sơn tái khởi. Thậm chí bổn hoàng còn có thể đạt được vị trí cao.
Cơn lửa giận dần dần đè ép xuống dưới, khống chế Thiên Ngục Luyện Thần Phong hướng về phía chân trời gấp gáp bay đi.
- Chết tiệt Sở Huyền! Tên súc sinh này còn bao nhiêu bí mật nữa.
Nếu cái cỗ thần lực cường đại này chính diện oanh xuống người lão tử thì chỉ sợ Bổn Nguyên Thần Đồ cũng không làm nên chuyện gì.
Cuồng phong gào thét trên bầu trời. Phong Liệt nhìn dòng nước lũ dần dần tiêu tán trên bầu trời, khuôn mặt tái nhợt không khỏi lộ ra chi sắc sợ hãi.
Lúc trước, hắn tinh tường cảm nhận được, Thiên Ngục Luyện Thần Phong cổ thần lực chẳng những số lượng cực kỳ to lớn, hơn nữa lại rất tinh thuần, so với nguyên lực tinh thuần trong cơ thể hắn còn muốn nhiều hơn ngàn vạn lần.
Nếu để cho Sở Huyền chính diện phát động cỗ thần lực này xông tới, chỉ sợ trên thế gian này, bất luận một cường giả Long Biến Cảnh nào cũng phải chết. Về phần cường giả Hoàng Cảnh có thể ngăn cản hay không thì cũng chỉ có thể thử qua mới biết.
Sắc mặt biến ảo, Phong Liệt tâm trạng dần dần bình tĩnh trở lại. Một tia sát cơ bắt đầu mãnh liệt dâng lên trong lòng.
- Đã mất đi cổ thần lực khổng lồ rồi. Có lẽ, hôm nay đúng là thời cơ tốt nhất diệt trừ Sở Huyền.
Hơi trầm ngâm một chút, ánh mắt Phong Liệt hung ác, lập tức rút thân hình, hướng về chỗ giao chiến lúc nãy bay tới.
Nhưng không đợi hắn bay xa, đột nhiên đã thấy được Sở Huyền trước mặt.
Hai người đứng cách xa nhau mười dặm, ánh mắt tràn ngập sát cơ, hỏa hoa văng khắp nơi.
Oanh!
Sở Huyền không nói hai lời, nguyên lực trong cơ thể điên cuồng quán chú trong Thiên Ngục Luyện Thần Phong. Một ngàn ngọn núi hùng hồn mang theo uy thế hướng về phía Phong Liệt hung hăng xông tới.
Minh dạ hàng lâm!
Hô!
Một màn đêm đen như mực bao phủ đại địa.
Chúng sinh tịch diệt.
Oong, oong, oong!
Từng đạo tuyết sơn, vòi rồng lần nữa thoáng hiện trên hư không, hướng về Thiên Ngục Luyện Thần Phong hung hăng đánh tới.
Rầm rầm!
Thiên Ngục Luyện Thần Phong khí thế mênh mông, cuồn cuộn liên tiếp đụng nát hơn trăm đạo thiên tai, nhưng giống như là đang cố hết sức. Thời gian dần trôi qua, Thiên Ngục Luyện Thần Phong thế đã hết, trì trệ không tiến.
Mà giờ phút này, cách Phong Liệt có năm dặm lại có mấy trăm đạo thiên tai.
Rầm rầm!
Từng đạo núi lửa văng tung tóe, rốt cuộc Thiên Ngục Luyện Thần Phong không thể đỡ được, lui hướng ra xa, cách Phong Liệt ngày càng xa.
Sở Huyền nghiến răng nghiến lợi nhìn Phong Liệt càng lúc cách mình càng xa, ánh mắt sắc bén, gần như muốn phóng hỏa. Đồng thời còn lộ ra một tia hối tiếc.
Kỳ thật, gã bao năm trước đây đã phát hiện Phong Liệt có huyết mạch Ma Long Hoàng. Chỉ có điều Phong Liệt người gọi là thiên tài thì trong mắt của hắn chẳng khác nào một tiểu nhân vật. Cho tới bây giờ vẫn không có thoát khỏi sự âm thầm khống chế của gã.
Thậm chí, ngay khi Phong Liệt tiến vào Long Biến Cảnh, Sở Huyền cũng không để trong lòng, chỉ cho rằng quả trên cây đã chín, cần gã đến hái mà thôi.
Nhưng giờ phút này, cái sức mạnh lớn nhất mà gã cậy vào đột nhiên tan vỡ. Còn trái cây Phong Liệt đột nhiên dài ra một thân gai độc, khiến cho hắn cảm thấy rất khó giải quyết.
Thời gian dần trôi qua, một tia hối hận dâng lên trong lòng. Sớm biết như thế, gã không để cho Phong Liệt phát triển đến ngày hôm nay.
- Sở Huyền, vốn ngươi đã mất đi thần lực chèo chống, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi. Đã như vậy, vận mệnh của ngươi đã định.
Phong Liệt phất tay, ngàn vạn thiên tai uy thế cuồn cuộn ầm ầm bộc phát, bao phủ Thiên Ngục Luyện Thần Phong trong đó.
Oanh!
Mười ngọn tuyết sơn sụp đổ, Thiên Ngục Luyện Thần Phong thoáng một phát rơi xuống mặt đất. Dãy núi vờn quanh khiến cho Sở Huyền sắc mặt tái nhợt lẫn khiếp sợ.
Phanh!
Một tiếng nổ mạnh vang lên.
Mười ngọn núi lửa nứt vỡ, khiến Thiên Ngục Luyện Thần Phong lật trung trong không trung.
Sở Huyền cũng không nhịn được nữa, một ngụm máu tươi phún ra, sắc mặt trắng bệch, khiếp sợ vô cùng.
Rầm rầm rầm!
Năm mươi đạo vòi rồng cuồng bạo thổi qua. Thiên Ngục Luyện Thần Phong giống như một chiếc lá rụng trong bão vũ cuồng phong, trên không trung không ngừng quay cuồng phiêu diêu, tràn đầy nguy cơ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Dưới uy thế kinh thiên như vậy, nếu đổi lại một thần binh chí bảo chỉ sợ sớm đã chia năm xẻ bảy, nhưng Thiên Ngục Luyện Thần Phong lại không có dấu hiệu vỡ vụn chút nào.
Nhưng, với tư cách là chủ nhân của Thiên Ngục Luyện Thần Phong, Sở Huyền đã sớm nhịn không được máu tươi cuồng phun, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn về phía Phong Liệt vừa giận vừa sợ.
- Ngàn trượng, chỉ cần tới gần ta ngàn trượng thì Nhiếp Hồn Chi Mâu của ta có thể khắc chế tiểu súc sanh Phong Liệt. Trước hết cứ để cho ngươi đắc ý.
Sở Huyền cùng với Thiên Ngục Luyện Thần Phong trong thiên tai chìm chìm nổi nổi, trong lòng âm thầm tính toán.
Chỉ là, hắn mặc dù cách Phong Liệt chưa tới vạn trượng, nhưng với trùng trùng điệp điệp thiên tai oanh tạc xuống, khoảng cách vạn trượng lại giống như chân trời xa xăm không thể chạm vào.
Xa xa, Phong Liệt nhìn thấy biểu hiện của Sở Huyền, khóe miệng dần dần lộ ra một tia đăm chiêu.
- Muốn tiếp cận ta sao? Cũng được, lão tử cho ngươi cơ hội này.
Phong Liệt mỉm cười, huy động thanh kiếm hướng về Thiên Ngục Luyện Thần Phong chém tới.
Xoẹt!
Một tấm lụa huyết sắc dài đến mấy ngàn trượng vắt ngang hư không, nhanh chóng tiếp cận Sở Huyền, sát khí nồng đậm tràn ngập thiên địa, làm cho người ta hít thở không thông.
Giờ phút này, Sở Huyền không chút hoài nghi, một kiếm này rơi xuống, nhất định có thể trảm phá bổn mạng thần binh của mình.
Nhưng gã ngược lại không sợ hãi, mà tận trong đáy mắt lại ẩn lộ một sắc mặt vui mừng không thể che giấu, tinh thần kích động. Gã dĩ nhiên không để ý đến một tia trêu tức xuất hiện trên khóe miệng Phong Liệt.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.