Chương trước
Chương sau
Dư uy của kiếp lôi tiếp tục rơi xuống, cũng bị ánh sáng màu vàng chói lọi của Tỏa Long Đài dần dần hóa giải biến thành vô hình.
- Đáng chết! Các ngươi thật là đáng giận. Nhân loại nhỏ bé, hèn hạ vô sỉ các ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì? Ngươi điên rồi sao? Bổn đại nhân sau khi thoát ra được chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi.
Oanh, oanh!
Trong không gian Tu La Vương Tọa, con ác long chín đầu kia cảm nhận được nguy cơ của Tu La Vương Tọa, vừa giận vừa sợ. Nó vừa phẫn nộ gầm thét, vừa không ngừng công kích, lấy màn hào quang làm cấm chế. Âm thanh ầm ầm không dứt bên tai.
Trong bên trong màn hào quang cấm chế, ngọn khói đen trên tòa tế đàn thần bí kích động một thoáng, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
- Hừ, xem ngươi có thể chịu được bao lâu.
Phong Liệt ánh mắt im lặng nhìn chằm chằm vào Tu La Vương Tọa, trong nội tâm âm thầm hừ lạnh.
Khi đạo kiếp lôi thứ chín chuẩn bị đánh xuống, Phong Liệt càng thêm ngưng trọng. Hắn chẳng những không bỏ đi Tu La Vương Tọa tràn đầy nguy cơ, mà là trực tiếp hủy đi tất cả pháp trận phòng ngự mà Vương Tọa sở hữu.
Ban đầu là hoàn toàn buông tha cho pháp trận phòng ngự của Thiên Bảo thần binh, sau lại dựa vào chất bản thân với thiên uy không thượng, kết quả của nó có thể nghĩ. Mặc dù đạo kiếp lôi thứ chín cũng giống như thứ tám, nhưng Tu La Vương Tọa có thể sẽ bị hủy đi.
Không hề nghi ngờ, Phong Liệt đây là muốn bỏ đi Tu La Vương Tọa.
Nhưng vào lúc này, tòa tế đàn thần bí đột nhiên hóa ra một bóng người khôi ngô mặc huyết giáp.
Đạo nhân ảnh này hoàn toàn tản ra sát khí nồng đậm, tướng mạo uy nghiêm, khí thế ác liệt. Trong đôi mắt lóe ra vẻ lạnh lùng cao ngạo.
Tuy chỉ là một đạo hồn ảnh, nhưng lại cho thấy không gì sánh kịp, khí tức bá đạo, Rõ ràng là một vị hùng chủ một tay che trời, uy áp tràn ngập trong không gian Vương Tọa, khiến cho ác long chín đầu đều phải sợ hãi, phủ phục trên mặt đất lạnh run.
Phong Liệt trong nội tâm liền máy động. Hắn tinh tường cảm giác được đạo nhân ảnh này thực lực tuyệt đối là thâm bất khả trắc, vượt xa đối thủ mà mình có thể địch lại.
Nếu Tu La Vương Tọa bị hủy đi, cấm chế giam cầm tế đàn chắc chắn sẽ bị nghiền nát. Một khi không có cấm chế trói buộc, Phong Liệt cũng không nhận ra mình có thể ứng phó được đạo linh hồn cường đại này.
Trong lúc nhất thời, Phong Liệt có chút hối hận vì hành động lỗ mãng của mình vừa rồi. Lúc này là thời khắc mấu chốt để mình đột phá, thật sự không nên có gì phức tạp.
Lúc này có hối hận thì cũng đã muộn. Đạo hồn ảnh này đã hiển lộ tung tích vậy thì tốt rồi. Ngay sau khắc có biện pháp để đối phó nó.
Kế tiếp, Phong Liệt trong nội tâm khẽ động, tranh thủ thời gian khôi phục phòng ngự Tu La Vương Tọa. Sau đó từ trong Thương Sinh đại ấn rút ra nguyên lực rót vào bên trong Vương Tọa, khiến cho Tu La Vương Tọa tỏa ra lực phòng ngự không gì sánh kịp.
Oanh!
Đạo kiếp lôi thứ chín đánh xuống.
Kích đầu tiên kinh thiên đánh xuống, nhưng lại như cũ không thể phá vỡ phòng ngự của Tu La Vương Tọa, thậm chí còn không thể khiến cho Tu La Vương Tọa gia tăng vết rách.
Trong không gian Vương Tọa, đạo thân ảnh nam tử khí thế trùng tiêu trên mặt lộ ra một tia cười lạnh. Sau đó hồn ảnh tiêu tán, một lần nữa hóa thành một làn khói đen.
Phong Liệt thấy vậy, trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng có chút bất định, trong lòng càng sinh ý cảnh giác.
Lúc này, đạo lôi kiếp thứ chín đã hoàn toàn đánh xuống. Hắn đã bình an vượt qua chi kiếp phải chết mà bất cứ võ giả nào nghe cũng phải biến sắc. Tầng mây chồng chất trên bầu trời cũng bắt đầu tiêu tán.
Đột nhiên, một đạo cột sáng màu trắng xuyên qua tầng mây, đường kính hơn một trượng, bao phủ trên người Phong Liệt.
- Thiên Đao, thật là tốt quá!
Phong Liệt sắc mặt đại hỉ, tranh thủ thời gian mở hai tay ra, tùy ý hút lấy thần uy vào trong cơ thể, một lần nữa trùng tẩy nhục thể và linh hồn của hắn.
Bên trong thần uy này ẩn chứa nguyên khí tinh thuần số lượng khổng lồ, cùng với vô số mảnh vỡ pháp tắc, khiến cho khí thế Phong Liệt liên tiếp tăng lên, càng lúc càng mạnh.
Từng tia từng sợi của hắc ám chi thân cùng với mảnh vỡ pháp tắc tương quan cũng dần dần trào vào trong đầu của hắn, khiến cho hai chủng đại thần thông trên người hắn vốn trì trệ không tiến một lần nữa tỏa sáng, bừng bừng sinh cơ, nhanh chóng hoàn thiện.
Giống như Phong Liệt đã lường trước, chỗ nào trắc trở càng lớn thì được Thiên đạo tặng càng nhiều.
Lúc này đây, điện lôi từ trên trời tiếp tục giáng xuống một phút đồng hồ, vẫn như cũ không chấm dứt.
Thời gian dần trôi qua, Phong Liệt chỉ cảm thấy trong cơ thể tràn đầy sức mạnh cường đại, gần như muốn thoát ra khỏi cơ thể, đau nhức khó chịu. Nhưng trong ánh mắt của hắn lại tràn ngập sự vui mừng.
Hắn tinh tường cảm nhận được, thân thể của mình đã không còn chịu được cái sức mạnh khổng lồ này. Một sự biến hóa cực lớn đang đợi chính mình. Text được lấy tại Truyện FULL
Rống!
Trong một thời khắc, một tiếng rống từ trong miệng Phong Liệt vang lên.
Thân cao tám thước của Phong Liệt đột nhiên kịch liệt bành trướng, biến hình.
Trong chớp mắt, một con Thần Tuấn Ma Long một đầu dài hơn mười trượng, bốn trảo, sau lưng mọc hai cánh xuất hiện trên không trung.
Long Biến Cảnh, hóa thân thành Long.
Hết thảy Long đại thần thông đều dùng thân thể của rồng để thi triển ra, uy lực chắc chắn được đề cao.
Nhất là, lúc này Phong Liệt biến thành thân thể của rồng, cùng với cường giả Long Biến Cảnh bình thường có chút khác biệt. Bởi vì dưới thân Ma Long, ngoại trừ bốn cái móng vuốt sắc bén rõ ràng kia thì còn có một đôi móng vuốt hư ảnh sắc bén vô cùng.
Bên trong Chân Long nhất tộc, sáu trảo là Thiên sinh hoàng giả. Ngày sau chỉ cần không chết non thì chắc chắn thành tựu chính thức sẽ là Long Hoàng, thống lĩnh hàng tỷ Chân Long. Mà song long trảo hư ảnh này đúng là biểu tượng của Thiên sinh hoàng giả.
- Hahah, Long Biến Cảnh, lão tử rốt cuộc cũng đã tiến được một bước này rồi.
Phong Liệt thân thể nhoáng một cái, biến ảo hình người, cảm thụ được sức mạnh tăng vọt, không khỏi thoải mái cười sung sướng.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên từ ngàn trượng:
- Rất tốt, để cho bổn hoàng đợi sáu năm rồi, ngươi rốt cuộc cũng đã tiến lên được bước này.
- Sao?
Phong Liệt sắc mặt lạnh lẽo, chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng nhìn đạo thân ảnh tuấn dật, nho nhã, hai tay chắp sau lưng đứng cách đó không xa.
- Ngươi tới vừa vặn, cũng nên chấm dứt rồi.
Phong Liệt ánh mắt có chút nheo lại, trong kẽ răng chậm rãi phát ra một câu. Cừu hận đè nén trong nội tâm giống như lũ quét bộc phát ra ngoài, rốt cuộc không thể nào áp chế được.
Nhìn thấy thiếu niên mặc áo trắng đứng cách đó ngàn trượng, Phong Liệt trong mắt dần dần nổi lên hận ý ngập trời, sau đó biến thành sát cơ vô tận.
Giờ phút này, hắn không muốn truy cứu việc thiếu niên tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, cũng không muốn biết thiếu niên có bao nhiêu át chủ bài.
Hắn chỉ muốn giết chết tên đó.
Bởi vì tên đó chính là Sở Huyền.
Ở kiếp trước, Phong Liệt đã kết thúc kiếp sống thiên tài ngắn ngủi của mình trong tay người này. Không chỉ có mình mà còn có Tiểu Điệp và Long Vũ Chi Tử.
Cừu hận khắc cốt ghi tâm chỉ có thể dùng máu địch nhân để rửa sạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.