Chương trước
Chương sau
Trong lòng hắn đối với cái kế hoạch này của Phong Liệt có thể nói là xì mũi coi thường, thân là Thánh tử của siêu cấp môn phái Phiêu Miểu Thiên Cung giàu có nhất thiên hạ, giá trị con người của hắn phong phú đến mức người thường không thể tưởng tượng được, linh đan diệu dược để khôi phục nguyên khí đếm không xuể, nếu như vẻn vẹn chỉ là ứng phó với tràng diện nhỏ như vậy, đoán chừng kiên trì nửa năm, một năm cũng không thành vấn đề.
Chỉ bất quá, nếu hắn muốn phá bỏ cục diện này lại cũng không có khả năng quá lớn, mặc dù thực lực của hắn có mạnh hơn nữa, cũng không cách nào bỏ qua khe không gian, những khe không gian này so sánh với thiên tai chung quanh còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần.
Kế tiếp, Mục Thương Sinh một bên ứng đối với thế công liên miên không dứt của từng trận thiên tai, một bên âm thầm suy tư cách thứ phá hủy cục diện này, ánh mắt khe khẽ lóe lên.
"Oanh ..."
Đột nhiên, lại là một ngọn núi lửa đột ngột mọc lên từ mặt đất, Mục Thương Sinh đã không đếm được đây là ngọn núi thứ một trăm ba mươi tám, hay là ngọn núi thứ một một trăm ba mươi chín nữa.
Dung nham đỏ như lửa từ miệng núi lửa mạnh mẽ phun trào ra, khí tức cực nóng làm cho Mục Thương Sinh cực kỳ khó chịu.
Mục Thương Sinh khẽ cau mày, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra một tia chán ghét cùng không kiên nhẫn, hắn hung hăng xuất ra một cước, nhất thời làm hư không sụp đổ, núi lửa nát bấy vô hình.
Nhưng ở nơi này, trong lòng hắn lại đột nhiên trở nên cảnh giác, một cỗ nguy cơ khổng lồ bao phủ ở trong lòng.
Mặc dù không biết là không đúng ở chỗ nào, nhưng hắn vẫn dựa vào trực giác hơn người của mình, thân hình nhảy lên cao!
"Sưu ..."
Thân ảnh cao to kia của Mục Thương Sinh đột nhiên bay lên mười trượng!
Mười trượng, đây cũng là độ cao cực hạn mà hắn có thể hoạt động.
Nếu là hắn nhớ không tệ thì giờ phút này đầu của hắn đã cách một khe không gian chưa đầy ba thước!
Bất quá, điều này vẫn không đủ, chỉ thấy một ngọn lửa màu đen từ miệng núi lửa vỡ tan tành đột nhiên phát ra, trong nháy mắt theo thân hình của hắn phi thăng lên mấy trượng, dễ dàng phá khai cương khí hộ thể của hắn, cùng hai chân của hắn đụng vào nhau!
"Oanh ..."
- A ... đáng chết!
Dưới màn đêm, một tiếng kêu thảm thiết thê lương lần đầu tiên từ trong miệng của Mục Thương Sinh phát ra, làm cho người ở ngoại giới nghe thấy tâm thần không khỏi run lên, sắc mặt kinh hãi.
- Cái này không thể nào! Ta làm sao có thể bị thương! Phong Liệt! Bổn công tử muốn giết ngươi! Nhất định phải giết ngươi! A ...
Mục Thương Sinh rống giận liên tục, thân hình ở trong phương viên trăm trượng liên tục chớp động, khó khăn lắm mới tránh khỏi sợi hắc diễm kia, thoát được một cái mạng.
Chỉ bất quá, hắn lúc này đã trở nên tương đối thê thảm, quả thực đạt đến trình độ thê thảm không nỡ nhìn.
Cả người hắn từ phía dưới bụng, toàn bộ hóa thành bụi bay, chỉ còn lại có nửa khúc thân thể phía trên, khí tức suy yếu tới cực điểm.
Khuôn mặt của hắn kịch liệt vặn vẹo, ánh mắt vừa sợ vừa giận, đã sớm không còn giữ hình tượng công tử văn nhã phiêu dật không câu chấp lúc trước nữa, trong đôi mắt ẩn chứa oán độc đủ để thôn thiên phệ địa.
Sỉ nhục! Thiên đại sỉ nhục!
Hắn từ nhỏ được sư tôn nơi thu dưỡng, xuất thân được mọi người tôn sùng, thiên phú vô song, có thể nói là hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ thiên chi kiêu tử, chỉ mới bốn mươi ba tuổi liền đột phá đến Long Biến Cảnh trung kỳ, đạt đến cảnh giới mà hàng tỉ võ giả vĩnh viễn cũng không thể chạm tới.
Thiên tư như vậy, cho dù là ở trong tứ đại thế lực siêu cấp như Hoàng gia, Thiên Diễm Môn, Phiêu Miểu Thiên Cung, Tuyệt Vọng Kiếm Phái cũng coi như là thiên tài số một.
Cùng lúc đó, hắn từ nhỏ liền có được thần thông thuấn di, từ nhỏ đến nay lại chưa từng bị một chút thương thế nào, ai cũng không thể gây thương tổn cho hắn!
Nhưng hôm nay, cái kỷ lục này rốt cục bị Phong Liệt một tiểu tử có tu vi kém xa so với mình phá vỡ.
Hắn thế nhưng bị thương, hơn nữa còn bị thương nặng như vậy!
Trong lúc nhất thời, trong lòng Mục Thương Sinh tràn đầy vẻ khiếp sợ cùng không tin, hai mắt gần như muốn phóng hỏa.
Cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ mặc dù có năng lực khôi phục hơn xa so với thường nhân, nhưng tổn thất hơn phân nửa thân thể, cũng đã coi như là thương thế vô cùng nặng.
Hơn nữa, ngay cả đan điền của hắn cũng đã hoàn toàn hóa thành bụi bay, lực lượng thoáng cái bị mất đi tới chín thành, đoán chừng không mất ba năm năm sẽ rất khó có thể khôi phục lại được.
Mà giờ khắc này, Phong Liệt tự nhiên không thể nào cho hắn thời gian khôi phục, đừng nói ba năm năm, ngay cả ba năm tức cũng không thể!
"Oanh ..."
Sợi hắc diễm kinh khủng kia đột nhiên bạo liệt ra ngoài, trong nháy mắt liền đem phương viên trăm trượng bao phủ ở bên trong, tự nhiên cũng bao gồm cả Mục Thương Sinh đã bị tàn phá thân thể.
Ngọn lửa cực nóng xen lẫn với khí tức Tịch Diệt làm cho người ta hít thở không thông, trong nháy mắt đem Mục Thương Sinh vây quanh ở bên trong, một nguy cơ tử vong xông lên trong đầu của hắn.
- Không! Ta không thể chết được! Cho dù chết cũng không thể chết ở trong tay một con kiến hôi nho nhỏ! Phong Liệt! Ta cuối cùng sẽ có một ngày đem ngươi băm thây vạn đoạn ...
Mục Thương Sinh tức giận gầm nhẹ một tiếng, sau đó, thân hình của hắn đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Cùng lúc đó, địa phương khi hắn biến mất, một hạt châu màu đen lớn chừng đầu ngón tay rơi xuống mặt đất.
"Hô ..."
Diệt sạch sinh cơ, Tịch Diệt Chi Hỏa xẹt qua hạt châu màu đen này, nhưng lại không thể đem nó thiêu rụi.
- Ừm? Bảo vật không gian?
Bên trong Long Ngục Không Gian, ánh mắt của Phong Liệt khẽ co rút:
- Hừ! Xem ra người này còn chưa hết hi vọng a!
Mục Thương Sinh cũng không có lựa chọn bỏ mạng thuấn di, mà chỉ là rút vào trong một không gian bảo vật, rất hiển nhiên, hắn đối với việc chạy trốn còn có huyễn tượng rất lớn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Phong Liệt lạnh lùng cười một tiếng, thân hình chợt chớp động, đem miếng hạt châu kia thu hồi, trấn áp ở trong Long ngục.
"Hô ..."
Màn đêm đen nhánh biến mất, lộ ra cảnh sắc tươi đẹp trên trời.
Ở bên hồ, hiện ra thân ảnh của Phong Liệt cùng Tiểu ma nữ, mà thân ảnh Mục Thương Sinh lại không thấy đâu.
Trong hồ nước màu xanh biếc, cái bóng của vị thiếu niên tuấn tú cao ngất cùng vị thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành, giống như một đôi trời sanh.
Bên trong phương viên vạn trượng là một mảnh hỗn độn, ngoại trừ những khe không gian kia không có thay đổi gì, cả vùng đất lại tăng thêm rất nhiều rãnh to cùng vết rách, nhìn thấy mà giật mình.
Phong Liệt giương mắt nhìn mặt trời trên trời một chút, trên mặt hơi lộ ra một nụ cười, chỉ cảm thấy ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người ấm áp phi thường thoải mái.
Lúc này, trong không gian của Long Vực chứa đựng cả một biển thiên địa nguyên khí, đã tiêu hao hơn phân nửa trong trận chiến đấu lúc trước. Bất quá, thu hoạch cũng là đáng mừng, Mục Thương Sinh là mối hiểm họa đứng đầu trong lòng mình rốt cục coi như đã được giải quyết, cũng làm cho Phong Liệt an tâm không ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.