Một nam một nữ ở phía trên cưỡi một Cự Lang màu đen, cấp tốc bay dọc theo cả vùng đất giăng đầy vết rách, để lại từng đạo tàn ảnh ở hậu phương. Chỉ chốc lát sau, Hắc Lang nhảy lên một gò đất màu nâu, thân hình dừng lại. Lúc này, ở mấy chục dặm phía trước, một hồ nước lớn nhìn qua là một mảnh xanh thẳm vô tận hiện ra trước mắt hai người, không khí cũng đã trở nên ươn ướt. - A! Đây chính là Thiên La Hồ sao? Thật là đẹp a! Đôi mắt đẹp của Tiểu ma nữ trở nên sáng ngời, tự đáy lòng ngạc nhiên nói . Bình thường, hồ nước trong mắt mọi người hẳn là trơn nhẵn, trong như gương, nhưng hồ nước trước mắt này cũng là vượt ra khỏi nhận thức của thế nhân, hình dạng của nước thế nhưng lại cao thấp không giống nhau, nhưng cũng không thấy lưu động chút nào, khắp hồ phảng phất giống như là mặt kính bị bể tan tành vậy, cao thấp không đều, lại vừa vặn tạo thành một quang cảnh kỳ diệu mà thế gian hiếm thấy. - Phía trước khe không gian quá nhiều, chúng ta vẫn tiếp tục đi tới phía trước sao. Phong Liệt không có lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp phía trước, trên mặt có nhiều hơn vài tia ngưng trọng. Hắn mang theo Tiểu ma nữ hạ xuống mặt đất, sau đó đem Tịch Diệt phân thân thu lại, đi bộ đi tới phía trước. Theo khoảng cách tới Thiên La Hồ càng ngày càng gần, tâm thần của hai người dần dần nâng lên. Khu vực này cũng không biết là gặp phải tao ngộ thảm thiết tới mức nào trong chiến sự tại thời đại thượng cổ, không gian bị phá hư vô cùng nghiêm trọng, vô luận là cả vùng đất hay là trên bầu trời, từng đạo khe không gian dài ngắn không đồng nhất, hoặc lớn hoặc nhỏ tùy ý có thể thấy được, cực kỳ nguy hiểm, có thể nói là bước bước kinh tâm. - Phong Liệt, Thiên La Hồ này cũng quá dọa người đi! Hơn nữa, nơi này tựa hồ cũng không giống là nơi có tồn tại bảo vật a? Tiểu ma nữ thấp giọng nói, nàng nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Phong Liệt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên có chút tái nhợt. - Nơi này chẳng những có bảo vật, hơn nữa còn là thiên đại bảo vật! Phong Liệt thần bí cười cười. Quả nhiên, khi lời nói của Phong Liệt vừa mới hạ xuống, đôi mắt đẹp của Tiểu ma nữ đột nhiên sáng ngời, chỉ vào một địa phương ở phía trước, duyên dáng gọi to nói: - Phong Liệt mau nhìn xem! Đó là Thất Vĩ Tử Hồ Hoa có thể tẩy kinh phạt tủy! Ở trên đại lục đã tuyệt tích rồi a! Thật sự là có thứ tốt a! - Ách? Phong Liệt hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó không khỏi cảm thấy buồn cười, cái mà hắn gọi là bảo vật cũng không phải là cái thứ mà Tiểu ma nữ nói a. Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu ma nữ mím lại thật chặt, vô cùng cẩn thận đi tới phía trước mấy bước, đem gốc cây Thất Vĩ Tử Hồ Hoa kia móc ra cả gốc, thu vào trong trữ vật giới chỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hưng phấn không thôi. - Hì hì, một chuyến đi tới Thiên Long Vực này thật sự là quá đáng giá, mới mười ngày mà thôi, giá trị bản thân bổn tiểu thư đã tăng thêm gấp trăm lần a, ha ha! Đợi sau khi trở về Phong Liệt không để ý đến Tiểu ma nữ đang hô to gọi nhỏ, chẳng qua là ngẩng đầu ngước mắt nhìn những cái khe dầy đặc như thiên la địa võng trên bầu trời, ánh mắt khe khẽ lóe lên. Đúng lúc này, trong lòng hắn đột nhiên vừa động, dư quang trong khóe mắt phát hiện một đám nhân ảnh ở nơi xa. Phía sau mười dặm, trên đồi nhỏ mà lúc trước hai người Phong Liệt đã từng đi qua, giờ phút này đang có bảy thân ảnh thiếu niên mặc bạch y bồng bềnh, thế nhưng lại chính là Thương Sinh, Tống Ngọc cùng bảy tên đệ tử Phiêu Miểu Thiên Cung. bổn tiểu thư có thể thường xuyên tới Phi Long Trai a! - Nhanh như vậy đã tới rồi sao? Mục Thương Sinh, ta cố ý tuyển chỗ này để làm nơi táng thân cho ngươi nơi, không biết ngươi có cảm kích ta hay không a. Phong Liệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn mấy người một Mục cái, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. - Phong Liệt, mấy tên kia dường như không có hảo ý gì với chúng ta a. Tiểu ma nữ cũng phát hiện ra đám người Mục Thương Sinh, đôi lông mày khẽ cau lại nói. - Ừm, như thế này, lúc ta giao thủ với bọn họ, ngươi liền tiến vào bên trong không gian của ta, biết không? Phong Liệt thấp giọng dặn dò. - Không nên! Người ta hiện tại cũng rất lợi hại, có thể giúp được ngươi a. Tiểu ma nữ vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, không phục nói. - Nghe lời đi! Tên Mục Thương Sinh kia là cao thủ Long Biến Cảnh trung kỳ, hơn nữa còn am hiểu thần thông thuấn di, một khi động thủ ta sợ sẽ không chiếu cố cho ngươi được a! Phong Liệt thấp giọng quát lớn. - A, ta biết rồi, quát cái gì mà quát chứ! Tiểu ma nữ thấy mặt sắc Phong Liệt trở nên ngưng trọng, cũng biết được sự tình vô cùng nghiêm trọng, nhất thời ngượng ngùng ngậm miệng lại. Phong Liệt cũng không nói thêm lời nào, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu ma nữ vô cùng cẩn thận tránh khỏi từng cái khe không gian, chậm rãi bước đi tới Thiên La Hồ, dần dần đi tới phía trên hồ. Text được lấy tại Truyện FULL Phía sau, Mục Thương Sinh lãnh đạm nhìn bóng lưng của hai người Phong Liệt, đôi lông mày không khỏi khe khẽ nhăn lại. Hắn bởi vì có được linh hồn đặc biệt nên từ nhỏ liền có được thần thông thuấn di, ở Long Huyết Đại Lục, hắn chỉ cần không bước vào trong "Hoàng Vực" của cường giả Hoàng Cảnh, liền không có người nào có thể giết chết hắn được. Mà hôm nay, chung quanh Thiên La Hồ tất cả đều là dầy đặc khe không gian, đối với thần thông thuấn di của hắn có khắc chế thật lớn, cái gọi là quân tử không nhịn được việc nhỏ, hoàn cảnh như vậy không khỏi làm hắn có chút chần chờ. Bất quá, rất nhanh, hắn không khỏi lắc đầu bật cười. - Hừ, một con kiến hôi Hóa Đan Cảnh nho nhỏ cũng có thể làm Bổn công tử sinh lòng do dự, nói ra có thể sẽ khiến cho người trong thiên hạ cười tới rụng răng a? Lúc này, Tống Ngọc ở phía sau cung kính nói: - Thánh tử, hôm nay Phong Liệt có muốn tránh cũng không tránh được, đệ tử nguyện xin đi trước giết giặc, bắt giết Phong Liệt! - Đại sư huynh! Giết gà sao phải dùng đao mổ trâu! Tiểu đệ nguyện đi trước. - Ta đi! "..." Một đám đệ tử của Phiêu Miểu Thiên Cung không khỏi không thể kiềm chế, ai cũng muốn đi tiên phong chém giết Phong Liệt, lên tiếng hô hào khiến cho cả ngọn đồi trở nên ầm ĩ. - Không! Mục Thương Sinh phất phất tay, nói một cách dứt khoát: - Phong Liệt người này rất không đơn giản, lần này, Bổn công tử muốn đích thân xuất thủ! Trên người Phong Liệt có đồ vật mà hắn nhất định phải có được, cho nên để người khác động thủ hắn không yên lòng. Sau khi dứt lời, thân hình Mục Thương Sinh khẽ rung động, lập tức hóa thành một luồng gió mát, bay lơ lửng lướt về chỗ hai người Phong Liệt đang đứng. Hắn cực kỳ nhanh nhẹn tránh khỏi từng khe không gian hoặc là lộ rõ ra mắt người có thể nhìn thấy hoặc là ẩn dấu không thể thin thấy, tốc độ không bị ảnh hưởng chút nào. Trong ánh mắt của đám người Tống Ngọc không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ, ở loại địa phương này còn dám giữ vững thần tốc như thế, sợ rằng cho dù là cường giả Long Biến Cảnh cũng không có mấy người có thể làm được đến như vậy a? - Thu thập Phong Liệt, một mình Thánh tử cũng đã dư sức, chúng ta chỉ cần ở chỗ này lược trận là được! Bất quá, thủ đoạn chạy trối chết của Phong Liệt không kém, chúng ta vạn lần không được để cho tên kia đào tẩu nữa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]