Chương trước
Chương sau
Kim Sở Ngạn rút kiếm lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, máu tươi trong miệng giống như một luồng sóng mạnh mẽ phun ra, hai mắt lờ mờ không ánh sáng, thân thể cao to gần như muốn ngã xuống đất, nhưng cuối cùng lại không té xuống.
Hắn cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Phong Liệt ở cách vách, trong ánh mắt lờ mờ lại lần nữa bộc phát ra chiến ý hùng hồn, khóe miệng mơ hồ nở nụ cười lạnh.
. . .
- Tam sư huynh! Tứ sư huynh! Lục sư đệ! Điều . . . điều này sao có thể? Điều này sao có thể a! Các ngươi những con kiến hôi chết tiệt này! Đều đáng chết! Toàn bộ đều đáng chết.
Trong không gian số ba, lão Ngũ của Thiên Diễm Thất Kiệt vốn là phong lưu phóng khoáng, giờ phút này vẻ mặt không khỏi tràn ngập sự bi phẫn.
Cho dù hắn nằm mộng cũng không nghĩ tới, không lâu lúc trước Thiên Diễm Thất Kiệt vẫn đang hăng hái, không ai bì nổi, hiện tại trong thời gian thật ngắn đã chết mất ba người! Hơn nữa còn là chết ở trong tay ba con kiến hôi!
Cái thế giới này rốt cuộc là thế nào vậy? Con kiến hôi ở bên ngoài lúc nào thì trở nên điên cuồng như vậy a?
Trong lúc nhất thời, lão Ngũ trở nên vô cùng bi phẫn, hận ý phệ thiên!
Tiện đà, hắn đem một bụng lửa giận đều phát tiết lên trên người Thủy Vô Khuyết ở đối diện.
- Đáng chết! Bổn công tử muốn ngươi chết.
- Tịch Diệt Thần Quyền!
Lão Ngũ lửa giận phun trào, thu hồi chiết phiến, hai đấm liên tục huy vũ, từng đạo quyền mang theo ngọn lửa màu đen Thôn Phệ sinh cơ không ngừng oanh kích ở phía trên Kim Chung Tráo của Thủy Vô Khuyết.
"Rầm rầm rầm . . ."
Kim Chung Tráo của Thủy Vô Khuyết không ngừng tan vỡ, dâng lên, rồi tan vỡ, dâng lên . . . Tùy thời có thể mai một, nhưng cũng dẻo dai kinh người.
Theo tình huống giao thủ đến hiện tại, Thủy Vô Khuyết luôn luôn ở trong trạng thái phòng ngự bị động, chưa từng đánh trả được một lần nào, thậm chí, Kim Chung Tráo luôn luôn vô cùng cường đại nhưng ngay cả việc đánh ngược lại công kích của đối phương cũng không làm được, Kim Chung Tráo mỗi một lần tan vỡ, cũng sẽ làm hắn ói ra một búng máu, dần dần, vết thương trên người hắn chồng chất, gần như đã trở thành đèn cạn dầu.
Nhưng dù vậy, một tia trấn tĩnh ở sâu trong đáy mắt của Thủy Vô Khuyết còn chưa từng mất đi, tinh mang hiện ra, giống như một đầu ác lang ẩn nhẫn không bộc phát, tùy thời mà động.
Giờ phút này, mắt thấy lão Ngũ của Thiên Diễm Thất Kiệt gần như trở nên điên cuồng, tâm lý xuất hiện một tia sơ hở, Thủy Vô Khuyết đột nhiên hành động, hắn rốt cục làm ra một lần phản kích duy nhất!
- Vô Địch Kim Chung Tráo chi – Thuẫn – Ngự - Thương – Khung.
"Ông . . ."
Một đạo cự thuẫn Kim Chung Tráo màu trắng bạc mang theo khí thế to lớn, một đạo bình chướng phảng phất giống như một khe rãnh của bầu trời, vắt ngang ở giữa hai người, một cỗ khí tức hồng hoang, tuyên cổ, nặng nề tràn ngập ở trong không gian, làm cho người ta trong nháy mắt trở lại thời đại viễn cổ hồng hoang lúc Chân Long tung hoành, tâm thần tràn đầy kính sợ, thấp thỏm đối với hoang cổ.
"Rầm rầm rầm oanh . . ."
Hơn mười đạo Tịch Diệt Thần Quyền liên miên không dứt oanh kích ở phía trên cự thuẫn, làm cự thuẫn màu trắng bạc không ngừng phát ra tiếng "Ong ong" rung động!
Nhưng lần này, Tịch Diệt Thần Quyền vô hướng mà không lợi lại không thể đánh bại phòng ngự của Thủy Vô Khuyết.
Ánh mắt của Lão Ngũ hơi sững sờ, một màn trước mắt có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.
Làm sao có thể? Con kiến hôi này cũng có thể ngăn trở Tịch Diệt Thần Quyền mà cường giả Long Biến Cảnh đánh ra?
Nhưng sau một khắc, sắc mặt của hắn lại đột nhiên kinh biến, hắn nhìn thấy Tịch Diệt Thần Quyền mà mình xuất ra đột nhiên từ phía trên cự thuẫn màu trắng bạc bắn ngược trở lại, hơn nữa, uy lực thế nhưng so sánh với lúc trước ước chừng cường đại hơn trăm ngàn lần!
- Không . . . cái này không thể nào . . . a!
Lão Ngũ khó có thể tin trừng lớn hai mắt, phảng phất giống như ban ngày thấy ma vậy!
- Ầm . . .
Một tiếng nổ trời sập đất sụt vang lên!
Mặt đất trong không gian ước chừng bị người ta gọt đi, thấp hơn trước một tầng, không gian bốn bề xung quanh kết giới điên cuồng vặn vẹo biến hình, bị Tịch Diệt phong bạo cuồng mãnh kéo vươn ra xa mấy vạn trượng, sau đó lại từ từ khôi phục như lúc ban đầu.
Mà lão Ngũ của Thiên Diễm Thất Kiệt, cũng là ngay cả cặn cũng không còn dư lại một chút nào.
- Hắc, hắc hắc! Phong Liệt, Kim Sở Ngạn, Bổn công tử cuối cùng cũng có một ngày sẽ vượt xa các ngươi!
Thủy Vô Khuyết nửa quỳ trên mặt đất, thân thể khom xuống, lảo đảo như muốn ngã, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rực rỡ, hắn nhẹ nhàng tự nói một câu, sau đó vội vàng lấy ra một lọ hình dáng giống như nhũ màu bạc rót vào trong miệng, sắc mặt tái nhợt nhất thời khôi phục lại mấy phần hồng nhuận.
. . .
- Thiên a! Kim Sở Ngạn cùng Thủy Vô Khuyết cũng thắng! Thiên tài! Thật là thiên tài a! Đây thật sự là một thời đại điên cuồng a!
- Không tệ! Kim Sở Ngạn cùng Thủy Vô Khuyết quả nhiên không hổ là kỳ tài có một không hai! So với Phong Liệt cũng là không kém a! Truyện được copy tại Truyện FULL
- Ngừng! Cái gì gọi là không kém? Phong Liệt người ta hoàn hảo không tổn hao gì đánh bại cường giả Long Biến Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, mà Thủy Vô Khuyết cùng Kim Sở Ngạn đối mặt cường giả Long Biến Cảnh sơ kỳ vẫn chỉ là thắng thảm, điều này có thể gọi là không kém sao?
- Wey wey Wey! Tiểu cô nương, đừng tranh cãi có được hay không! Ta cũng không nói xấu Phong Liệt a.
- Phong Liệt chính là mạnh nhất! Dám cố tình đánh giá thấp thần tượng của cô nãi nãi, cẩn thận cô nãi nãi giáo huấn ngươi!
- Ngạch . . .
Bên ngoài, Kim Sở Ngạn cùng Thủy Vô Khuyết thắng thảm đã làm hàng tỉ võ giả bên trong Hoàng Thành dâng trào cảm xúc, nhiệt huyết sôi trào, mặc dù thanh danh của hai người không thể so với Phong Liệt, nhưng cũng được thế nhân nhận thức.
Mà trong hoàng cung, hai mắt của Xích Hóa Thành cũng là dại ra nhìn chằm chằm vào hình chiếu trên vách tường, khóe miệng mơ hồ có vết máu, hai mắt khóc không ra nước mắt.
- Đã chết, đều chết hết, một đám phế vật vô dụng! Bổn tọa cực nhọc vất vả bồi dưỡng các ngươi năm mươi năm, ngay cả tiền vốn cũng không kiếm được trở lại liền chết hết, thật là uổng phí công sức của bổn tọa a . . .
- Khụ khụ! Xích môn chủ, bớt đau buồn đi a! Thật ra thì Thất đệ tử kia của ngài cũng không chịu thua kém a, đã giết mấy ngàn người! Uy phong của Thiên Diễm Môn có thể thấy được rõ ràng a!
- Hả? Thất đệ tử của ta?
. . .
Chỉ chốc lát sau khi bình tĩnh, trong không gian số chín mươi ba một màn kinh người dần dần đưa tới chú ý của nhóm người Phong Liệt đang nhàn rỗi.
Vốn là, cho dù là trong không gian chém giết thảm thiết hỗn loạn một chút, cũng không nhất định sẽ chết rất nhiều người.
Dù sao mọi người cảnh giới chênh lệch không phải là quá nhiều nên nếu đánh không lại muốn chạy trối chết căn bản là không khó, chỉ cần dựa vào gần biên giới của kết giới, là có thể dễ dàng rời khỏi không gian, thoát khỏi hiểm cảnh.
Nhưng giờ phút này, trong không gian số chín mươi ba chính là núi thây biển máu, người chết thành đống, ước chừng lưu lại hơn ba ngàn cỗ thi thể, giống như nhân gian Địa Ngục, mùi vị huyết tinh nồng nặc tràn ngập ở trong không gian nhỏ hẹp, gần như khiến cho người ta nôn mửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.