Chương trước
Chương sau
Chính là thiếu niên này phá hủy hạnh phúc mà nàng chờ mong nhiều năm, nhưng lại vì muội muội nên nàng chẳng thể báo thù cho người yêu, loại thống khổ này đã tra tấn nàng rất lâu rồi.
Hôm nay tiếp tục nhìn thấy Phong Liệt, nàng thật sự đã không thể kiềm chế nổi nữa, dần dần đã đi tới ranh giới của sự bùng nổ.
Nghe câu chất vấn của Diệp Thiên Quỳnh, sắc mặt của Phong Liệt trở hơi lạnh xuống, dần dần mất đi tính nhẫn nại, bình tĩnh nói:
- Hoặc là ngươi chờ ở đây một lát, hoặc là ngày khác lại đến, Phong mỗ còn có việc khác, xin thứ cho không thể tiếp đãi!
Dứt lời, hắn đứng dậy đi về phía cầu thang lên lầu.
- Phong Liệt! Ngươi đứng lại đó cho ta!
Diệp Thiên Quỳnh quát lớn lên, giống như rất căm tức với hành vi vô lễ của Phong Liệt, ngực hơi phập phồng lên xuống, hai tay nắm chặt đến mức trắng bệch.
Cước bộ của Phong Liệt bỗng dừng lại, chậm rãi quay người lạnh lùng nói:
- Diệp Thiên Quỳnh, hi vọng ngươi nên hiểu cho rõ, lúc trước là Triệu Thanh Lâm chủ động trêu chọc ta, vậy nên ta cũng chẳng nợ ngươi điều gì! Cho nên, tốt nhất ở trước mặt ta ngươi nên thu hồi cái tính Đại tiểu thư đó! Ta có thể dễ dàng tha thứ cho Thiên Tử, nhưng không có nghĩa là ta sẽ tha thứ cho ngươi!
- Ngươi còn dám nhắc đến Thanh Lâm? Ta... Ta muốn giết ngươi!
Thân thể Diệp Thiên Quỳnh hơi run lên, sắc mặt thoáng cái đã biến đổi, một đôi mỹ mâu như muốn phun ra lửa.
Oanh!
Khí thế của Cương Khí Cảnh cửu trọng thiên được ngoại phóng, làm một số đồ vật lặt vặt trong phòng khách đổ vỡ ngả nghiêng.
Xuy!
Thân thể Diệp Thiên Quỳnh nhoáng lên, một đạo kiếm quang màu đen thoáng hiện trên không trung, chớp mắt đã đâm đến ngực Phong Liệt, duệ khí vô cùng sắc bén nhằm thẳng vào tím.
Sắc mặt Phong Liệt không đổi, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Quỳnh, hắc y trên người hơi bay lên.
Đinh! Rắc!
Theo một tiếng động giòn tan, một đoạn mũi kiếm đã đâm lên áo Phong Liệt, nhưng lập tức đã gãy thành hai đoạn rơi xuống mặt đất. Mà Phong Liệt thì lại không chút sứt mẻ, trước ngực thậm chí còn không để lại một chút dấu vết.
Diệp Thiên Quỳnh đứng trước người Phong Liệt, tay nắm chuôi kiếm, trong lòng không khỏi hoảng sợ, ý nghĩ cũng tỉnh táo hơn vài phần.
- Đây chính là Huyền bảo tam phẩm a! Đây... Đây là thực lực của Hóa Đan Cảnh?
- Thực lực của Hóa Đan Cảnh? Ngươi cũng quá đề cao chính mình rồi.
Phong Liệt khinh thường cười lạnh nói.
- Thiên Quỳnh...
Đám người Triệu Thung, Liêu Văn Huy, Triệu Trùng phía ngoài nghe được động tĩnh bên trong, tất cả đều vội vàng vọt vào, nhưng lại gặp phải cục diện như vậy. cả đám không khỏi vô cùng kinh ngạc.
- Thiên Quỳnh, ngươi không sao chứ?
Triệu Trùng khẩn trương nói, nhưng vẫn không đến gần thêm.
Sau khi ngẩn ngơ, sắc mặt Diệp Thiên Quỳnh trở nên bình tĩnh như nước, nàng ném chuôi kiếm trong tay xuống mặt đất, nhìn Phong Liệt trầm giọng nói:
- Phong Liệt, nếu ngươi dám để cho Thiên Tử chịu một chút ủy khuất, nhất định ta sẽ bắt ngươi phải trả một cái giá thật đắt mà ngươi không tưởng tượng nổi! Chúng ta đi!
Dứt lời, nàng cũng không đợi Phong Liệt trả lời, bước đi về phía bên ngoài tiểu viện. Cả đám Triệu Trùng đầy mặt khó hiểu, sau đó đều chắp tay với Phong Liệt, vội vàng theo đi ra ngoài.
Phong Liệt nhìn bóng hình xinh đẹp có chút tiều tụy kia, trong lòng khẽ thời dài. Hắn biết, cái rắc rối này tạm thời xem như đã giải quyết.
- Đại sư huynh, ngươi không sao chứ?
Thấy Phong Liệt ngẩn người, Triệu Thung không khỏi lên tiếng hỏi.
Phong Liệt ngẩng đầu liếc nhìn mọi người một cái, khẽ cười nói:
- Ta không sao, tất cả mọi người ngồi đi! Mà nói tiếp, từ khi ta rời khỏi Ám Vũ Phong, mọi người cũng chưa từng tụ họp lần nào!
- Ha ha! Những việc Đại sư huynh làm đều là việc lớn, mà đám tiểu đệ thì vẫn ở trên núi nhận sự che chở của tiền bối, thật là hổ thẹn a!
Liêu Văn Huy cười ngượng ngùng nói.
- Đúng vậy, đúng vậy! Những việc Đại sư huynh làm trong mấy năm nay đều vô cùng kinh thiên động địa, khiến đệ tử đời này của Ám Vũ Viện chúng ta đều nở mày nở mặt với đệ tử mười bảy viện phái khác.
- Đại sư huynh, sau này khi tiểu đệ có chút thành tựu, có thể đi theo Đại sư huynh hay không? Chỉ cần làm một chân lính hầu dưới trướng Đại sư huynh là tiểu đệ đã cảm thấy mỹ mãn rồi!
...
Phong Liệt mỉm cười nhìn những ánh mắt cực nóng của các sư đệ mình, trong lòng hắn có một ý tưởng.
- Các vị sư đệ muốn đến Tứ Phương thành giúp ta, vi huynh tất nhiên vô cùng hoan nghênh! Chỉ cần Viện Chủ đại nhân không phản đối, đương nhiên ta sẽ không bạc đãi người một nhà!
Phong Liệt cười khẽ nói.
- Đại sư huynh, lời ấy là thật sao? Tốt quá rồi!
- Nếu bị phân phối đến các thành trì khác, có khi phải làm pháo hôi vài năm mới có cơ hội xuất đầu. Mà ở dưới trướng Đại sư huynh thì tất nhiên sẽ được nhiều chỗ tốt hơn rồi!
...
Tuy những người này đều có tu vi Cương Khí Cảnh, trong mắt người thường cũng thuộc về hàng ngũ thiên tài. Nhưng một khi bị phân phối đến các lãnh địa thì lại rất khó xoay sở. Bởi vì chiến lực thường quy ở các lãnh địa đều là tu vi Cương Khí Cảnh, cao thủ Cương Khí Cảnh ở đây nhiều như mây, chẳng đáng giá tiền. Nếu có người quen chiếu cố thì tất nhiên sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Lúc mọi người ở đây đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên có hai gã trung niên nhân đi vào trong tiểu viện.
Hai người này nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, tu vi Thần Thông Cảnh. Một người mặc trang phục hộ pháp của Ám Vũ Viện, người còn lại thì mặc trang phục hộ pháp Thiên Vũ Viện. Cả hai nhìn đều rất vội vàng, phảng phất như có tâm sự trong lòng.
- Phong... Phong đại nhân!
Tên hộ pháp Ám Vũ Viện mở miệng hô.
Từ lúc hai người đi vào thì Phong Liệt đã nhận ra, vị hộ pháp Ám Vũ Viện kia tên là Chu Vũ, ngày hôm qua còn đến bái phỏng hắn.
Hơi trầm ngâm một chút, Phong Liệt dẫn theo tấ cả mọi người đi ra ngoài.
- Chu hộ pháp, hai người gọi ta Phong Liệt là được rồi.
Phong Liệt chắp tay, bình tĩnh nói.
- Không dám, lễ không thể bỏ. Nếu tin tức Phong đại nhân tiến vào Hóa Đan Cảnh truyền về trong viện, nói không chừng bây giờ đã là Ngân Dực hộ pháp rồi.
Chu Vũ chắp tay cười nói.
Phong Liệt cười cười, cũng không so đo vấn đề xưng hô nữa, mở miệng hỏi:
- Không biết hai vị hộ pháp tìm đệ tử có chuyện gì?
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng Chu Vũ thở dài, mở miệng nói:
- Phong đại nhân, là như thế này. Đệ tử Kim Long giáo đặt lôi đài ở Long Huyết đấu vũ tràng, tuyên bố khiêu chiến đệ tử trẻ tuổi tinh anh của Ma Long giáo chúng ta. Từ hôm qua đến giờ, Ma Long giáo chúng ta đã tổn thất không ít đệ tử thiên tài. nguồn TruyenFull.vn
- Hôm nay, tuy mấy người Hồng Phi Dương, Lý Phong, Long Khuynh Vân đã đi, nhưng chỉ thiếu cao thủ Hóa Đan Cảnh tọa trấn, mà bên thế hệ trẻ của Kim Long giáo thì lại có chừng ba cao thủ Hóa Đan Cảnh, cho nên, ngươi xem...
Nói xong, hai người đều nhìn về phía Phong Liệt một cách mong đại, hiển nhiên là không quá yên tâm vấn đề an toàn của các đệ tử, muốn Phong Liệt đứng ra chấn nhiếp.
Quan hệ đối địch của Kim Long giáo và Ma Long giáo đã kéo dài từ thời xa xưa rồi. Mỗi lần có cơ hội thì đều đấu đá lẫn nhau, chuyện như vậy thế nhân cũng đã quá quen thuộc.
Bất quá, từ trước đến giờ đều là thế hệ trẻ tranh phong, thế hệ trước không được nhúng tay, nếu không rất dễ sẽ biến thành đại chiến giữa hai phái, tạo nên kết cục không thể vãn hồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.