Sắc mặt Phong Liệt trở nên ngưng đọng, nhưng cũng không dám tiếp tục nhìn trường kiếm trong bức họa. Lúc này, dĩ nhiên hắn minh bạch, trường kiếm trong bức họa ngưng tụ kiếm ý tinh túy, rộng lớn, sâu thâm, huyền ảo vô cùng của một cường giả kiếm đạo, Tin rằng chỉ cần chính mình có thể ngộ ra một vài chiêu trong đó, tuyệt đối có thể được liệt vào danh sách cao thủ kiếm đạo, giá trị của bức họa này quả thực không gì có thể sánh được. Bất quá, Phong Liệt lại cảm thấy có chút nuối tiếc. Đơn giản kiếm ý bên trong bức hóa chính là nhân giả chi kiếm, khắp nơi tràn ngập chính khí cuộn khởi, có điểm không hợp với tâm tính của hắn, mặc dù hắn đạt được chỗ tốt từ đó, thực sự cũng không thể đạt được tới cực đỉnh. Đi theo con đường không thích hợp với chính mình, nhẹ thì thành tựu có hạn, nặng thì vạn kiếp bất phục. Cho nên, Phong Liệt cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, cất bức họa này vào một xó, tạm để lại chờ người hữu duyên. Lúc này, Phong Liệt bất chợt phát hiện, giờ phút này sắc trời đen kịt, vầng trăng khuyết dần dần mọc lên, điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Hắn rõ ràng cảm thấy chính mình vừa tiến nhập bức họa một chút mà thôi, không ngờ chính là khoảng thời gian từ giữa trưa đến chiều tối. - Phong huynh, Phong huynh đã xảy ra chuyện. . . Đột nhiên, một đạo thanh âm lo lắng ngoài viện vang lên, truyền vào trong tai Phong Liệt. Phong Liệt thu hồi bức họa, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Trang Huyền Cơ vội vàng chạy như bay mà tới. - Xảy ra chuyện gì? Phong Liệt nhướng mày, nhàn nhạt nói. Trang Huyền Cơ tiến đến gần, thờ hổn hển nói: - Phong huynh, tam trưởng lão Phong gia đột nhiên làm phản, ra tay đánh lén giết chết nhị trưởng lão, đả thương đại trưởng lão, dẫn theo đại bá của huynh Phong Chính Đức chạy ra ngoài thành. - Cái gì? Phong Liệt biến sắc, lập tức vội vàng hỏi: - Đám người tam thúc của ta, bọn họ thế nào rồi? - Phong gia chủ chỉ bị thương nhẹ, những người khác ngược lại không có việc gì, hiện tại Hỏa Mãng Vương tiền bối đã đuổi theo rồi. Trang Huyền Cơ nói. - Chết tiệt, dám hạ độc thủ với người nhà chính mình, quả thực chết không đáng tiếc. Text được lấy tại Truyện FULL Sắc mặt Phong Liệt giận dữ không thôi. Trang Huyền Cơ do dư một chút, nói: - Phong huynh, nghe nói tam trưởng lão Phong gia xuất thủ đối với hai vị trưởng lão là vì muốn cướp một kiện bảo vật gia truyền. - Bảo vật gia truyền? Phong Liệt khẽ sững sờ, hắn còn chưa từng nghe nói Phong gia có bảo vật gia truyền gì đó. Bất quá, ngược lại lại có chút minh bạch, chắc hắn mấy vị trưởng lão Phong gia dấu diếm chính mình. Hắn khẽ thở dài, mặc dù chính mình không có hứng thú với kiện bảo vật gia truyền kia, nhưng quả thực cảm thấy có chút không thoải mái. Đồng thời, hắn không khỏi nghĩ đến, Phong gia Nguyệt Quang Thành kia áp bức chính mình mạnh mẽ như vậy, có thể liên quan đến kiện bảo vật gia truyền kia hay không? - Đi! Chúng ta tới Phong gia xem sao? Phong Liệt suy nghĩ, dự định trước hết đến gặp đám người tam thúc. Nhưng Trang Huyền Cơ đứng bất động tại chỗ, khẽ chau mày, ngón tay nháy động, lộ rõ vẻ suy tư. Ngay khi Phong Liệt sắp rời khỏi viện, Trang Huyền Cơ đột nhiên gấp giọng nói: - Phong huynh, người Nguyệt Quang Thành đã tới rồi, hay là trước hết chuẩn bị nghênh địch. Vầng trăng cong sáng tỏ treo trên trời cao, để ánh sáng nhàn nhạt soi sáng toàn bộ vùng đất, gió hiu hiu lạnh vùng sơn dã khiến người ta cảm giác xơ xác tiêu điều. Cách phía tây Tứ Phương Thành năm mươi dặm, hơn trăm gã võ giả đang tập tụ trên ngọn núi nhỏ, những người này đều mặc trang phục Phong gia, toát lên một cổ khí thế cường hoành khiến không khí trong phạm vi vài dặm đều ngưng trệ vô cùng, áp lực vô cùng. - Tam tổ, chỉ đối phó với một tên Phong Liệt Thần Thông Cảnh, còn phải phiền tam tổ ngài tự mình xuất thủ, quả thực quá xem trọng hắn rồi? Phong Thanh Lam mặc áo choàng trắng đứng trước đám người nói với một lão giả râu tóc màu tím, trong lời nói tràn đầy vẻ coi thường. - Lam nhi, có câu nói sư tử vồ thỏ cũng phải dốc toàn lực, tiểu tử Phong Liệt này trêu chọc nhiều quái vật khổng lồ như Triệu gia, Lâm gia, Thủy gia, Lôi Ngọc Thành. . .Lại vẫn tiêu dao tự tại đến nay, tất nhiên hắn sở hữu tài nghệ gì đó, không thể chủ quan, hơn nữa, Phong gia chúng ta ngủ mai danh ẩn tích nhiều năm, không động thủ thì thôi, đã động thủ phải lôi thiên quân vạn mã kinh động thiên địa, nghiền nát kẻ địch thành mảnh vụn, trọn đời không thể thoát thân để một số kẻ tiểu nhân nén nút biết rõ uy thế của Phong gia ta một chút. Lão giả trầm giọng nói. Lão giả này gọi là Phong Triển Huy, dáng người, tướng mạo bình thường, đôi mắt lấp lánh bạo phát quang mang u lãnh tản ra tứ phía, vạn phần uy nghiêm, hai đầu lông mày ẩn hiện lệ sắc, xem như một nhân vật hung ác cực kỳ khó chơi. Phong Triển Huy thân là cường giả Hóa Đan Cảnh đỉnh phong, đã nửa chân bước vào danh sách cường giả Long Biến Cảnh, bài danh top 10 cao thủ tại Phong gia Nguyệt Quang Thành, lần này đến đây thảo phạt Phong gia Tứ Phương Thành, là do hắn dẫn đầu, đồng hành còn có mười tên cao thủ Hóa Đan Cảnh và tám mươi tên cường giả Thần Thông Cảnh, cho thấy thực lực Phong gia cực kỳ cường đại. Cổ thế lực này đủ để quét sạch tiểu môn phái trên đại lục Long Huyết, lúc này đây xuất động nhiều cao thủ như vậy, thu thập một chi nhánh Phong gia chỉ là phương diện nhỏ, quan trọng nhất chính là đánh bóng uy phong Phong gia, chấn áp môn phái giang hồ nhỏ nhặt. - Vẫn là tam tổ suy tính chu toàn, Lam nhi thụ giáo. Phong Thanh Lam lập tức làm ra vẻ kinh hãi, khiêm tốn nghe chỉ dạy, khiến Phong Triển Huy cực kỳ thỏa mãn. - Uhm, Lam nhi, ngươi sở hữu huyết mạch Dực Long chính thống nhất của Phong gia ta, sau này rất có thể đảm nhiệm chức vụ đại gia chủ, nhớ kỹ làm việc không thể lỗ mãng, trang mấy vị huynh đệ các ngươi, ngươi là ngươi lão tổ ta coi trọng nhất, đừng để lão tổ thất vọng mới được ah. Phong Triển Huy nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu thấm thía nói. Thân hình Phong Thanh Lam khẽ chấn động, trong mắt toát lên một tia hưng phấn, vội vàng chắp tay nói: - Xin lão tổ yên tâm, Lam nhi quyết không để lão tổ thất vọng. Trong gia tộc Phong Triển Huy quyền cao chức trọng, lời nói vô cùng trọng lượng, nếu được vị lão tổ này ủng hộ, Phong Thanh Lam hắn giống như đặt nửa người ngồi trên chiếc ghế đại gia chủ, trong lòng thực sự không vui mừng không được. Lúc này, một vị cao thủ Phong gia tiến lên phía trước hỏi: - Tam tổ, nếu Phong Liệt không xuất hiện, chúng ta vẫn khăng khăng đợi tại đây sao? - Đừng vội, dù sao cũng phải cho hắn chút thời gian, nếu không chúng tùy tiện chém giết Tứ Phương Thành, tạo lên ảnh hưởng quá lớn. . .Ngày sau e là chủ đề để Ma Long Giáo uy hiếp. Đợi chút nữa, nếu như đối phương không nghênh chiến, chúng ta sẽ tiến nhập Tứ Phương Thành chém giết. Phong Triển Huy lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên sát ý. - Tam tổ mau nhìn, có người đi ra. Ngay khi Phong Triển Huy vừa dứt lời, liền thấy một đội kỵ mã lướt qua cổng Tứ Phương Thành gấp rút chạy về phía bên này, liền đi tới gò đất cách đó không xa. Toàn bộ đội kỵ mã này gồm hơn mười người, ngoại trừ người dẫn đầu đã là cao thủ Thần Thông Cảnh, những người khác đều dưới Cương Khí Cảnh, từ quần áo và trang phục trên người bọn họ có thể nhận ra, thực sự là người Phong gia Tứ Phương Thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]